Đôi khi giám đốc cũng sẽ nhắn cho tôi hai tin nhắn WeChat, đều là loại giọng điệu máy móc xử lý việc công, hỏi tình hình làm việc của tôi, tâm trạng và trạng thái gần đây, có kiến nghị cải tiến gì về vườn bách thú không… Sau đó cuối cùng anh ta cứ bẻ lái qua vụ “tăng thêm tiền thưởng”.
Tôi được yêu quý mà lo sợ, một bên sợ hãi một bên cảm động nước mắt lưng tròng.
...
Từ khi vào vườn bách thú Nam Thành, tôi cảm thấy chính mình không xui xẻo lắm, nhất định giám đốc vườn thú chính là quý nhân của tôi!
Tôi chuẩn bị một món quà cho giám đốc, là một chiếc đồng hồ, không sang quý gì nhưng chủ yếu là tấm lòng.
Tính đến hiện tại hình như giám đốc đã đi công tác một tháng, cũng không biết là công tác gì mà phải đi lâu thế?
Lúc giao ca, xuất phát từ lòng hiếu kỳ tôi hỏi quản lý một câu, quản lý nhìn về phía tôi, ánh mắt có chút kỳ quái, sau đó chị ấy che miệng cười: “Tiểu Ôn, em vẫn chưa từng gặp giám đốc nhỉ?”
Đột nhiên tôi có chút căng thẳng: “Vâng…”
“Sắp rồi.” Chủ quản suy nghĩ một chút: “Gần đây giám đốc đi bàn chuyện hợp tác với Hoa Dương, hôm qua anh ta bảo đã thành công!”
Hoa Dương ư?
Đó không phải là một trong những công ty giải trí lớn nhất à? Vườn bách thú có thể bàn chuyện hợp tác gì với giới giải trí?
Tôi hơi mờ mịt: “Chị Thái, giám đốc là ngôi sao à?”
Quản lý bật cười: “Em nói gì thế Tiểu Ôn, là đài Banana TV của Hoa Dương muốn ra mắt một tiết mục gameshow mới, nơi đầu tiên lấy cảnh chính là vườn bách thú của chúng ta.”
Việc này vừa nghe thì có chút khó tưởng tượng, tôi khá chấn động, không nói nên lời.
“Bởi vì dù sao đi nữa vườn bách thú của chúng ta cũng mới mở cửa, cần quảng cáo, hợp tác với Hoa Dương để quay gameshow là thủ đoạn quảng cáo tốt nhất.” Quản lý cười tủm tỉm nói: “Nhưng mà đó là do giám đốc nói thôi, chị cũng không hiểu những thứ này.”
Tôi: “... Giám đốc… giỏi ghê…”
Đây là thủ đoạn quảng cáo có thể dễ dàng sử dụng sao? Y như bug!
Quản lý vỗ vỗ bả vai của tôi: “Giám đốc còn cố ý nhắc đến em đấy!”
Tôi: “...”
“Tiểu Ôn, em quá khiêm tốn, khiến bọn chị cũng không biết trước kia em làm nghề gì.” Quản lý nói: “Nếu không phải giám đốc nói anh ta từng xem sân khấu mà em diễn, bọn chị cũng không ngờ mình làm việc với ngôi sao lâu thế đâu.”
Tôi: “?”
Giám đốc, từng xem sân khấu của tôi? Chuyện khi nào thế, không phải tôi chỉ vào giới giải trí ba tháng à? Nhảy cũng chỉ nhảy một hai lần, còn trong lễ hội Manga Anime chứ không phải trường hợp chính thức gì. Loại nghệ sĩ thực tập sinh chẳng có miếng tiếng tăm nào như tôi thế mà cũng có người biết!
Quản lý vẫn hồn nhiên không hay biết gì về sự khϊếp sợ của tôi, còn đang cười ha hả chia sẻ: “Bọn chị còn đòi giám đốc chia sẻ video em nhảy…”
Tôi: “...”
Hai mắt tôi tối sầm, cảm thấy hôm nay là ngày tối tăm nhất trong kiếp sống của mình, có thể nói là quê một dòng sông luôn.
“Nhưng mà giám đốc nói anh ta không có video, anh ta xem trực tiếp tại hiện trường.” Quản lý đổi giọng, biểu cảm khá tiếc nuối: “Tiểu Ôn, em xinh thế này, vóc dáng lại đẹp, nhất định nhảy rất tuyệt. Vừa khéo năm nay họp thường niên, tổ chúng là còn thiếu đúng một tiết mục…”
Tôi vừa thở phào một hơi lại suýt chút nữa sặc chết: “Chị Thái, hay là, hay là để từ từ rồi tính sau, em đặt cơm hộp rồi, phải về nhà ngay…”
Lúc này quản lý mới lưu luyến không rời để tôi đi.