Sau đó, dưới ánh mắt mờ mịt của tôi, quản lý gọi một cú điện thoại, vừa mở miệng đã nói: “Giám đốc, nhân viên chăn nuôi mới tới nói hình như Phi Phi chưa ăn no.”
Tôi: “?”
Sao còn kinh động cả giám đốc vườn bách thú thế? Mới đi làm đã đưa ra nghi vấn về công việc, tôi sẽ không chọc giám đốc mất vui chứ?
Hai mắt tôi tối sầm, còn chưa kịp bi thống, quản lý đã liên tục gật đầu sau đó đưa điện thoại cho tôi.
Tôi nơm nớp nhận điện thoại: “Xin chào giám đốc…”
Nói thật, từ lúc nhậm chức đến giờ tôi còn chưa gặp qua giám đốc lần nào, các đồng sự chỉ nói là anh ta đi công tác.
Giọng nói bên đầu kia rất trẻ, cũng vô cùng êm tai: “Xin chào, Tiểu Ôn đúng không? Cô nói là Phi Phi chưa ăn no?”
“Đúng vậy!” Tôi hơi chần chừ: “Mỗi lần tôi đi ngang qua nó nó đều kêu lên với tôi… Nhưng tôi cảm thấy không phải là nó muốn ăn thịt tôi, nó chỉ đói bụng.”
“Cô nghe được sao?”
Tôi không chú ý đến điểm quái dị trong câu nói này, vô cùng thành thật đáp lại: “Vâng.”
“Không cần quan tâm!” Giọng nam trong trẻo êm tai vẫn vô cùng dịu dàng, anh ta tự hỏi một lúc lâu rồi lại nói ra câu nói hết sức lạnh lùng: “Lượng thức ăn chăn nuôi không sai, đó là nó cố ý biểu diễn cho cô xem.”
Tôi: “Hả?”
Giám đốc nói ít ý nhiều: “Lên cơn nghiện thôi!”
Tôi: “...”
Giám đốc lại cổ vũ tôi thêm hai câu, ý tứ đại khái là anh ta rất cảm động vì tôi có thể chú ý đến tâm trạng động vật, hy vọng tôi tiếp tục nỗ lực làm việc, tháng này anh ta sẽ cho tôi thêm tiền thưởng, vân vân và mây mây… Sau đó anh ta lễ phép tạm biệt rồi kết thúc cuộc gọi.
“Một thời gian sẽ quen thôi!” Quản lý vỗ vỗ bả vai tôi: “Kẻ biết diễn xuất không chỉ một mình Phi Phi.”
Tôi: “...”
Tôi nửa tin nửa ngờ thay đồng phục, lặng lẽ vòng ra phía sau chuồng hổ, âm thầm dựa tường nghe động tĩnh bên trong.
Quả nhiên chú hổ Phi Phi lại đang lẩm bẩm.
“Mình đã kêu lâu vậy… Sao vẫn chưa có người tới đưa đồ ăn nhỉ?”
“Không phải hồi nãy nhân viên chăn nuôi kia đã mềm lòng rồi ư? Rõ ràng Lệ Lệ nói chiêu này rất có tác dụng mà, Lệ Lệ là đồ lừa đảo!”
“Hu hu hu, nhất định là tại cái tên giám đốc thối tha kia, Phi Phi muốn ăn đồ ăn vặt…”
Tiếp theo là một trận động tĩnh lăn lộn.
Tôi: “...”
Lệ Lệ là sư tử trong chuồng bên cạnh, tôi cũng biết nó.
Nhưng mà có phải đám động vật này hơi kỳ quái quá không?
Tôi còn đang hoảng hốt, đột nhiên điện thoại di động thu được một lời mời kết bạn.
Ảnh đại diện của đối phương là một gương mặt tươi cười đầy vẻ trào phúng, bên dưới còn có mấy chữ Vườn bách thú Nam Thành, tên nick là một dấu chấm câu, lời mời kết bạn như sau: “Tin chưa?”
Tôi: “?”
Tôi lập tức thêm bạn tốt, sau đó gửi ba icon khuôn mặt tươi cười như hoa: “Giám đốc đúng là liệu sự như thần!”
Giám đốc đáp lại một icon mặt cười: “Chăm chỉ làm việc :)”
Tôi: “...”
Tôi sửa tên gợi ý của anh ta lại thành “Giám đốc vườn bách thú”, kết quả là vì chữ cái đầu là G nên phải kéo danh sách bạn xuống tuốt bên dưới mới tìm được tên anh ta.
Tôi nghĩ nghĩ, lại thành kính đổi một cái tên gợi ý khác.
“AAA giám đốc vườn bách thú”.
Như vậy nick của anh ta sẽ được đẩy lên trước nick người môi giới và nhân viên sửa ống nước, tuyệt đối nằm cố định trên top.