Tống Khuynh Chu ở bên cạnh không hề tạo ra một tiếng động nào.
Cứ thế tôi bắt đầu hai ngày bận rộn với căn hộ mới, cho nên đã ném hết mọi việc ra sau đầu.
Hai ngày nay tôi không hề gội đầu, mặc áo ngủ hình con dê có lỗ tai với quần quá gối, xách theo hai túi rác vừa đi vừa ngáp đi ra khỏi thang máy thì bỗng thấy vị soái ca tên Tống Khuynh Chu đang mặc đồ thể thao màu trắng đứng trước mặt tôi, bốn con mắt va chạm giữa không trung.
…. Tôi bình tĩnh lau đi vệt nước dính trên khóe mắt.
“Chào buổi sáng.”
Tống Khuynh Chu cực kỳ tự nhiên nói lời chào, tính toán đi theo tôi ra ngoài.
“Mới dậy à?”
“Ừ, dậy đi vứt túi rác.”
“Em ăn sáng chưa?”
Tôi ngáp một cái: “Em vẫn chưa ăn.”
“Vậy thì đi cùng đi.”
Tôi đứng yên tại chỗ, nhìn cái trán lấm tấm mồ hôi của anh ấy.
“Anh đi lên thay quần áo đi, em không muốn ra cửa với vụn băng đâu.”
Thật là với nhiệt độ không khí chẳng khác nào hầm băng của thành phố T này mà anh ấy còn dám mặc đồ thể thao chạy bộ ư?
Tống Khuynh Chu nở nụ cười, dây cột tóc buộc trên trán làm cho anh ấy thêm vài phần năng động của thiếu niên, tâm tình của tôi cũng theo độ cung của khóe miệng anh ấy mà trở nên vui vẻ đến bất ngờ.
Anh ấy xoa nhẹ đầu tôi: “Chờ anh.”
Tôi đứng tại chỗ chờ anh ấy, không cẩn thận thấy bóng dáng của mình qua ô cửa kính.
….
Người nên thay quần áo hình như là tôi rồi.
Thời gian như ngừng lại để tôi cảm nhận được dư vị lúc nãy.
Có lẽ… Nên gội đầu nữa.
...
Rất nhanh Tống Khuynh Chu đã đi xuống dưới, thay một cái áo khoác gió màu đen hỗ trợ cho gương mặt lạnh lùng đẹp trai kia trở nên tuyệt vời hơn rất nhiều.
“Chúng ta đi ăn bánh bao gạch cua ở cửa hàng kia đi, nước bên trong cực kỳ ngon. Hồi nghỉ đông em đã muốn ăn nó rồi.”
Suýt chút nữa tôi đã rơi nước miếng khi đang nói rồi.
Tống Khuynh Chu ghé mắt nhìn tôi, vẻ mặt ôn nhu.
“Được.”
Tôi nhấc chân dẫm lên cái bóng của mình vừa nghĩ: Tính cách của Tống Khuynh Chu là như vậy sao?
Dịu dàng kiên nhẫn, thân cận nhưng không mất đi sự đúng mực.
Đáng tiếc năm nhất tôi chỉ lo vùi đầu vào học tập mà không tò mò về tính cách của nam thần có tiếng tăm lừng lẫy ở đại học T.
Tôi chuẩn bị nghiêng đầu liếc anh ấy một cái thì bị bóng dáng cao lớn in lên mặt đất dọa cho giật mình.
Bóng dáng đó… Tống Khuynh Chu… Anh ấy đang vươn tay nhéo nhéo hai hai tai mèo trên mũ của tôi.
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, lấy tốc độ 0.5 từ từ quay đầu đi.
Dù anh ấy đã cất tay đi nhưng ánh mắt lưu luyến vẫn chưa rút lại.
Tia nắng mặt trời chiếu vào con ngươi màu hổ phách ấy, tỏa ra những ánh sáng khó nắm bắt, chợt dừng trên gương mặt không có tỳ vết tạo nên xuân sắc tràn đầy.
Tôi yên lặng ghi nhớ trong lòng, hóa ra… Tống Khuynh Chu rất thích mèo.
Hình như… Đáng yêu quá!
...
Bánh bao gạch cua nóng hổi được đưa lên, ngón trỏ của tôi khẽ động.
Tôi vui vẻ cầm lấy chiếc đũa có điều đã bị Tống Khuynh Chu duỗi tay ngăn lại.
Anh ấy không để ý đến việc ánh mắt của tôi cứ dán vào bánh bao gạch của mà lấy từ trong túi ra hộp khăn ướt, thong thả ung dung xé nắp đi.
Chậm rãi ma sát từ lòng bàn tay đến từng ngón tay của tôi, giọng điệu không mặn không nhạt:
“Vừa mới chạm vào rác, bẩn.”
Tôi lại thầm ghi nhớ ở trong lòng: Có thói ở sạch.
Người trước mắt có hàng mi dài hơi rũ, dáng vẻ chuyên chú làm điều gì dần dần câu dẫn trái tim của người khác.
Anh ấy giương mắt nhìn dáng vẻ ngơ ngác của tôi, đột nhiên con ngươi tối đi vài phần.
Trên đầu tôi bị xoa nhẹ một cái, lòng bàn tay được nhét đôi đũa.
“Mau ăn đi.”
Tôi như đi vào cõi tiên mơ hồ, tay gắp bánh bao lên cắn một cái.
“Ăn ngon không?” Tống Khuynh Chu hỏi.
“Ăn ngon.”
…. Mới là lạ.
Vì sao bị Tống Khuynh Chu lau tay cho thì trái tim vốn dĩ chỉ hướng về bánh bao gạch cua của tôi lại không thể nếm được hương vị vậy?
Tôi lâm vào một vòng tròn trầm tư.
...
“Vãn Vãn?”
Bỗng có một giọng nữ truyền từ phía sau tới.
Tôi xoay người.
Một giọng nữ khác vang lên: “Tớ đã bảo đó là Vãn Vãn mà!”
Lúc này Tống Khuynh Chu cũng xoay người với tôi.
Âm thanh đũa va chén vang lên, còn có người hô lên một tiếng.
Cùng lúc đó là có người hỏi:
“Vãn Vãn, cậu và Tống học trưởng… Thực sự ở bên nhau à?”
Tôi nhướng mày… Tống học trưởng?
Giọng điệu của cô ta không được khỏe, nhưng vẫn cố gắng phô diễn hết sự dịu dàng không gợn sóng ấy.
Nữ sinh trước mặt có vẻ ngoài rất xinh, ăn mặc tinh xảo đáng tiếc chiếc áo khoác vàng nhạt lại bị dính một tảng dấm lớn, hiện lên vài phần chật vật.
Tôi bình tĩnh nhìn cô ta chằm chằm vài giây, thấy ánh mắt của cô ta có chút né tránh, ngón trỏ gắt gao nắm lấy góc áo.
Tôi vươn tay vòng qua khuỷu tay của Tống Khuynh Chu, cười rất ngọt ngào:
“Đúng vậy, trong trường học cũng đã truyền đi rồi mà, dù sao thì chuyện tỏ tình trên trang trường cũng sôi nổi còn gì.”
“Mạnh Giai, cậu không biết sao?”
Sắc mặt của cô ta tái nhợt theo từng động tác của tôi, lúc nghe thấy câu ‘tỏ tình trên trang trường’ hình như còn có chút run rẩy nho nhỏ.
Cơ thể của Tống Khuynh Chu cứng đờ trong một giây sau đó thuận thế cầm lấy bàn tay đang vòng qua khuỷu tay anh ấy của tôi.
Giọng điệu lễ phép mà xa cách: “Chào các cô, tôi là bạn trai của Vãn Vãn.”
Khớp xương chắc dài bao lấy bàn tay nhỏ bé, làm người ta có ảo giác đây là đôi tình nhân gắn bó như keo sơn.
Tôi không tự giác mà cuộn tròn lòng bàn tay một chút, nhưng lại bị anh ấy nắm chặt hơn.
“Đây là bạn cùng phòng của em.” Tôi giới thiệu theo thứ tự: “Vương Lộ, Trần Ngôn và… Mạnh Giai.”
Tống Khuynh Chu gật đầu ý chào.
Vương Lộ và Trần Ngôn tiến lên hàn huyên vài câu với tôi, tôi cũng đáp câu được câu không sau đó thì ngừng đề tài này đi.
Năm nhất đại học tôi chỉ ngâm mình ở trong thư viện, đi sớm về trễ cho nên mối quan hệ giữa bạn cùng phòng cũng không tính là quá thân thiết.
Tôi liếc mắt về phía Mạnh Giai, tôi cũng không ngờ bản thân sẽ bị người ta… Chơi cho một vố.
Tôi dùng xương ngón tay khẽ chạm vào lòng bàn tay của Tống Khuynh Chu.
“Chúng ta trở về đi.”
Khi chào tạm biệt với Vương Lộ và Trần Ngôn, mặc dù trên mặt hai người đó nở nụ cười nhưng trong mắt lại hiện lên sự ngạc nhiên vô cùng.
Tôi cảm thấy hơi nghi ngờ, có điều vẻ mặt tôi vẫn trước sau như một.
Tống Khuynh Chu đứng dậy, bọc khăn quàng lên cổ tôi sau đó cực kỳ tự nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé phía dưới.
Mười ngón tay đan vào nhau.
Tựa như hành động này đã làm rất nhiều lần.
Tôi đè mí mắt xuống cất giấu đi nội tâm đang rung động của mình, đi ra cửa cùng với anh ấy.
Để lại Mạnh Giai đang tái nhợt như tờ giấy bên trong.
Bên ngoài cửa, nắng gắt vừa lên, có con chim nhạn bay qua ngang trời.
...
Đi được hơn mười mét, tôi cúi đầu nhìn áo ngủ nhung hình con dê của mình đột nhiên nở nụ cười.
Hơn nữa càng ngày càng cười lớn, cười đến mức không đứng thẳng eo được nữa.
“Làm sao vậy?”
Tôi nhìn gương mặt mơ hồ của Tống Khuynh Chu qua nước mắt sinh lý.
“Có lẽ mấy người đó cho rằng… Cho rằng…”
Nói đến đây, tôi nhớ tới vẻ mặt của Vương Lộ và Trần Ngôn lại nhịn không được cười ầm lên.
Tôi cười khoảng ba phút, Tống Khuynh Chu cũng chỉ im lặng đứng bên cạnh tôi suốt ba phút, trên mặt toàn là sự ấm áp, không hề có chút mất kiên nhẫn nào.
Tôi mở miệng lần nữa, giọng còn hơi khàn:
“Mấy người đó cho rằng chúng ta đang ở chung, ha ha ha…”
Cuối cùng mặt của Tống Khuynh Chu cũng có biến hóa.
Vốn mặt của anh ấy sinh ra đã có tính công kích, mấy ngày nay luôn mang theo nụ cười nên giảm đi vài phần.
Giờ phút này anh ấy thu lại ý cười khiến cho khí thế bức người lan ra khắp gương mặt.
Khóe môi anh ấy hơi cong, cảm giác áp bức lại ập đến.
“Ồ? Thật không?”
Trong lòng tôi xẹt qua một ý nghĩ kỳ quái: Có lẽ đây mới chính là Tống Khuynh Chu.
Mẹ nó, càng câu người hơn.
Theo bản năng tôi đưa tay lên xoa bóp thì phát hiện… Tay mình vẫn đang bị người ta cầm lấy.
Tống Khuynh Chu cũng phát hiện ra điều này, anh ấy từ từ rút tay đi, thần sắc vẫn là vẻ thong dong:
“Nữ sinh vừa nãy… Là người đã viết bài tỏ tình đó đúng không?”
Dòng suy nghĩ của tôi lập tức bị anh ấy kéo đi.
“Có lẽ là thế.”
“Có cần anh giúp đỡ gì không?” Tống Khuynh Chu ôn hòa biết chăm sóc người khác đã quay về rồi.
Tôi lắc đầu: “Em không muốn làm gì cả.”
Tống Khuynh Chu nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Ngược lại tôi không nhịn được mà hỏi một câu:
“Vì sao anh không hỏi em lý do?”
Anh ấy cười cười: “Em làm việc gì cũng có lý do của nó, anh chỉ cần đi theo em là được.”
“Bất cứ chuyện gì ư?” Cảm xúc kỳ lạ bỗng dâng trào trong lòng làm tôi buột miệng thốt ra.
Tống Khuynh Chu không chút do dự nói: “Bất cứ chuyện gì.”
Qua lần thử vừa rồi trên cơ bản tôi có thể kết luận rằng việc tỏ tình là do Mạnh Giai làm.
Hơn nữa… Cô ta thích Tống Khuynh Chu.
Nhưng dù làm chuyện đó với nguyên nhân nào thì cô ta đã chọn làm việc này và tôi cũng không cần phải để ý.
Nếu là nhất thời lầm đường thì sẽ biết quay đầu lại còn nếu chấp mê bất ngộ thì chỉ có chìm vào dĩ vãng.
Tôi không có ý muốn đặt thời gian và tinh lực lên chuyện râu ria cùng loại người không ra gì.
Trên thế giới này còn có rất nhiều điều đẹp và đáng quý đang chờ đợi tôi đi tới khám phá.
Nhưng… Có một người nguyện ý đứng phía sau vô điều kiện đúng là điều làm cho tâm trạng của con người cực kỳ sung sướиɠ.
Hình bóng của chúng tôi cứ thế kéo dài, đong đưa theo hình dáng của chủ nhân, vừa giao nhau vừa hài hòa.
Trong lòng hình như có thứ gì đó trỗi dậy từ dưới đất cằn cỗi.
Đột nhiên tôi kéo Tống Khuynh Chu chạy như bay.
Gió bắc lạnh thấu xương thổi qua tai chúng tôi.
Nhưng ở trong l*иg ngực lại là biển nóng mênh mông, mãnh liệt thiêu cháy từng xương tủy.
Sau đó tôi mới biết được, chúng tôi của lúc đó là ái muội tràn lan, yêu nhau đong đầy.