Mồng ba tết trên đường không có một bóng người, chỉ có tôi và Tống Khuynh Chu ngây người đi trong gió lạnh.
Thật ra tôi không muốn đi song song với anh ấy nhưng đi trước để anh ấy sau thì cũng không xong.
Mới đi một bước thì anh ấy đã dùng hai ba bước đuổi theo, cuối cùng chỉ có tôi tự làm cho bản thân mình mệt mỏi.
Tôi thở phì phò: “Tìm chỗ ngồi nhé?”
Tống Khuynh Chu rụt rè gật đầu.
Ba phút sau, hai người bọn tôi ngồi đối diện nhau trong KFC.
Không có cách nào khác, những quán ăn ở thành phố B đã đóng cửa để về quê ăn tết hết rồi.
Ngón áp út của tôi chạm lên vòng hoa trên bàn, quyết định phá vỡ sự trầm mặc này.
“Bài viết tỏ tình ở trên tường của trường không phải là tôi, đó là do người khác mạo danh danh nghĩa của tôi đăng lên.”
Tống Khuynh Chu hơi hơi gật đầu:
“Anh biết.”
“Lời đồn truyền ở trong trường cũng không phải là do em làm.”
“Anh biết. Là anh làm.”
“Biết thì tốt…” Giọng nói của tôi bỗng cao lên quãng tám: “Anh nói cái gì?!”
Tống Khuynh Chu chậm rãi lấy thìa quấy Cacao nóng đang đặt trước mặt.
“Anh nói… Tin tức em theo đuổi anh là do anh thả ra ngoài.”
“Chuyện tỏ tình trên tường em nói không rõ cho nên… Để anh là người chủ động thì hơn.”
“Cô gái nhỏ thì nên có da mặt mỏng một tí.”
Thấy tôi nhìn anh ấy chằm chằm, anh ấy lại bồi thêm một câu:
“Còn anh thì tương đối dày.”
Chuyện tỏ tình vừa nổ ra thì tôi đã phủ nhận.
Nhưng chưa tới mấy ngày có người tra ra tài khoản ID tỏ tình là từ phòng ngủ của tôi cho nên dù tôi có một vạn cái miệng cũng không thể nói rõ, vì vậy nhất thời tất cả hướng gió đều mắng tôi dám làm không dám nhận.
Tống Khuynh Chu vốn là nam thần trong lòng của toàn bộ nữ sinh, có tôi làm bia đỡ đạn quả thực là đích đến cho mấy anh hùng bàn phím loạn lên.
Nhưng không biết vì sao ngày hôm sau truyền tới tin đồn trước đó là do Tống Khuynh Chu theo đuổi tôi, mà càng ngày càng nói thái quá nào là chính bản thân Tống Khuynh Chu tự xác nhận.
Trong thời điểm đó bỗng trở thành câu chuyện trai tài gái sắc, trò khôi hài biến thành tình thú giữa những cặp đôi nhỏ.
Hồi nhớ lại câu chuyện mặt tôi lại hoảng hốt hơn:
“Vậy giờ anh có biết toàn bộ đại học T đều nói hai chúng ta là… Là…”
“Là bạn trai bạn gái?” Tống Khuynh Chu tiếp lời, nói hết sức thản nhiên.
“Mang đến rắc rối cho em sao?”
Tôi lắc đầu:
“Không có. Dù sao thì anh cũng đã cứu tôi thoát ra khỏi chảo dầu.”
Tống Khuynh Chu nhướng mày, nhẹ nhàng cong môi cười.
Ánh mắt của anh ấy bình lặng, lúc không cười như có thêm sự bình tĩnh đáng sợ. Khi cười lên lại mang theo ấm áp lan tràn của gió xuân đang đến.
“Vậy anh là ân nhân của em?”
Âm cuối kéo dài, vừa lười nhác lại vừa thân mật.
Tôi cũng bật cười theo.
“Đúng vậy, là dũng tuyền tương báo*.”
*Dũng tuyền tương báo: Cổ nhân dạy: “Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo”. Câu này có nghĩa, sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ. Sống không có ơn nghĩa, một mực đòi hỏi, không biết hồi báo sẽ tự làm khánh kiệt hoàn toàn âm đức của bản thân.
Tống Khuynh Chu kéo dài âm điệu ra, trong giọng nói lộ ra vài phần dịu dàng.
“Không cần báo. Chỉ đừng để anh đứng ở những nơi quá lạnh là được.”
Nghe dì xinh đẹp… À ý là dì La nói trước kia bọn họ ở thành phố F, bốn mùa như xuân cho nên chắc chắn anh ấy không thích ứng được với cái giá rét ở thành phố B.
Tôi không nhịn được nở nụ cười.
“Được, từ bây giờ anh là… Bạn bè của em.”
Tống Khuynh Chu cũng nở nụ cười, cặp mắt hẹp dài hơi cong, trên mặt hiện lên ý cười sâu xa.
Nhưng lúc ấy tôi chỉ chú ý đến sự ‘ôn hòa’ trên gương mặt của anh ấy.
...
Có thế nào tôi cũng không thể tưởng tượng được khi tôi và Tống Khuynh Chu thành lập hiệp ước hữu nghị vĩ đại thì mẹ tôi và dì La lại đạt chung nhận thức với nhau.
Kỳ nghỉ tiếp theo, bố tôi và bố của Tống Khuynh Chu đều thành cây cỏ dại không có người chăm sóc.
Mẹ tôi và dì La ngày nào cũng dính lấy nhau y như Ngưu Lang và Chức Nữ lâu ngày không gặp nên nảy lên lửa du͙© vọиɠ cháy bỏng.
Tôi và Tống Khuynh Thành cũng bị bắt ép ngày nào cũng phải gặp nhau.
Cả quá trình này, tôi sóng vai với Tống Khuynh Chu ngồi trên sô pha nghe hai vị Lão Phật gia tán gẫu, thay đồ xong còn phải vỗ tay đồng thời khen hai vị Phật gia thật đẹp, ở trên bàn cơm ngồi song song nhấm nháp vũ khí sinh hóa theo kiểu ‘mỹ thực’ của hai vị Phật gia.
Có thể nói, ngoại trừ khi đi ngủ thì tôi và Tống Khuynh Chu toàn gặp nhau cả sớm cả chiều.
Dưới sự áp bức của hai vị Lão Phật gia, chúng tôi từ tình hữu nghị vĩ đại bay tới khung tình đồng chí hữu nghị luôn rồi.
Cuối cùng có ngày tôi không nhịn được nữa, kéo một vị ra xả:
“Con nói mẹ và dì La có thể đừng kéo con ra ngoài hay không? Hãy để con thành con chim nhỏ được tự do bay nhảy đi!”
“Con thì là chim cái gì? Mẹ thấy con giương cánh thành đại bàng luôn cũng được.”
Mẹ tôi liếc mắt một cái.
“Con nhìn Chu Chu nhà người ta đi không hề có một câu oán giận nào.”
Vì thất bại quá ngượng ngùng cho nên tôi đã xả qua Tống Khuynh Chu.
“Anh cũng dễ dàng nói chuyện quá đó, tại sao tất cả lửa đạn lại đổ lên một mình người em chứ?”
Tống Khuynh Chu vẫn hiểu ý tôi. Anh ấy đặt đĩa cherry đã rửa sạch tới trước mặt mẹ tôi:
“Dì Hạ, con với Vãn Vãn ngồi đây sợ làm ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện giữa gì và mẹ con, hay là bọn con…”
Mẹ tôi trở tay nắm lấy cánh tay Tống Khuynh Chu:
“Chu Chu à, khi con còn ở trong bụng mẹ thì dì đã xem con như là con trai của mình rồi, giờ mới gặp được con nên luyến tiếc không muốn con rời đi…”
Nửa câu sau của Tống Khuynh Chu bị kéo trở lại, bất đắc dĩ liếc tôi một cái.
Tôi cười lạnh.
Tôi bò ra từ trong bụng bà sao có thể không biết bà đang mưu tính chuyện gì?
Xem như con trai? Bà đang nhớ thương đứa ‘con rể’ Tống Khuynh Chu này thì đúng hơn!
Tống Khuynh Chu còn chưa biết điều này mà còn bị bà xoay mòng mòng.
Ánh mắt của tôi nhìn Tống Khuynh Chu có chút thương xót.
Càng nhìn càng cảm thấy hình như anh ấy… Càng lúc càng đẹp thì phải!
Tôi bỏ một quả cherry vào trong miệng, tâm thành khẩn niệm ‘Thanh tâm chú.”
...
Sau ngày phản giáo đó tất nhiên tôi và Tống Khuynh Chu bị nhét vào một chuyến bay.
Trên máy bay tật ngủ xấu của tôi phát huy như thường, bởi vậy chờ khi máy bay đáp xuống tôi phát hiện đầu của mình nằm lên vai Tống Khuynh Chu.
Mà sườn mặt…
Tôi nhanh chóng ngồi thẳng dậy.
Xấu hổ nhìn vệt nước to dính lên áo của anh ấy.
Tống Khuynh Chu vẫn ôn hòa như cũ, anh ấy bỏ va li vào trong xe, thong dong mở miệng:
“Đi thôi.”
Trong xe taxi, Tống Khuynh Chu lập tức báo địa chỉ:
“Đến Lang Viên, cảm ơn.”
Tôi sững sờ.
Mẹ của tôi định để lại tất cả của cải cho con rể sao?
Phòng ngủ của chúng tôi giấu người da đầu trâu mặt ngựa, tất nhiên tôi phải đề phòng mọi lúc mọi nơi.
Đúng lúc mẹ tôi có mua cho tôi một cái chung cư ở bên cạnh trường học.
Tôi nghĩ học kỳ này nên dọn qua đó, cũng báo với bà một tiếng nhưng chưa nói nguyên nhân chỉ hàm hồ nói là do chất lượng giấc ngủ.
Ai ngờ miệng của bà còn nhanh hơn cả Tiểu Lý Phi Đao.
Tống Khuynh Chu đưa tôi đến dưới lầu, tôi bèn mở lời:
“Đưa đến đây là được rồi, anh trở về đi.”
Khó có khi anh ấy lộ ra vẻ bướng bỉnh:
“Không có việc gì, anh cũng tiện đường.”
Trong lòng tôi nghĩ anh ấy sẽ không nói dối cơ đấy.
Muốn đưa đến tận nhà thì cứ nói mắc mớ gì tiện đường?
Sự thật đã vả cho tôi những cái tát đôm đốp không trượt cú nào.
Tống Khuynh Chu đặt va li của tôi đến trước cửa 1502, sau đó đứng thẳng người.
Khuôn mặt điển trai hiện lên nụ cười thắp sáng hành lang tối tăm.
Anh ấy rất cao, cao hơn tôi cả nửa cái đầu. Lòng tôi thầm nghĩ.
Anh ấy xoa nhẹ mái tóc tôi, giọng điệu dịu dàng:
“Hẹn gặp lại Vãn Vãn.”
Trong lòng tôi như có con nai chạy tới đâm sầm vào chỗ nào đó, bỗng thấy Tống Khuynh Chu xoay người móc chìa khóa mở ổ khóa của phòng 1501 bên cạnh.
Tôi: ????
Tôi kéo va li của anh ấy lại, dáng người mạnh mẽ, ương ngạnh hỏi:
“Tình huống này là sao?”
Con ngươi của Tống Khuynh Chu lóe lên gì đó nhưng chỉ lướt qua trong giây lát.
Một giây sau gãi gãi đầu ra vẻ ngạc nhiên nói:
“Dì Hạ không nói với em sao? Dạo gần đây giấc ngủ của anh không được tốt lắm, dì Hạ nói đúng lúc dì cũng có căn hộ ở bên ngoài nên cho anh ở lại.”
Đúng lúc?
Trước khi đi mua mẹ đã ký trước mặt tôi mà, rõ ràng trên đó ghi số nhà là 1502.
Sao đúng lúc còn dư ra một căn hộ nữa vậy? Còn trùng hợp ở cạnh căn hộ của tôi?
A!
Hóa ra đã dựng ở đây chờ tôi tới.
Cảm tình của ngài không phải dừng ở chỗ báo địa chỉ của con gái cho con rể, mà còn vì tương lai của con rể mà trực tiếp mua phòng rồi nhét anh ấy vào!
Cũng không biết là ai nói.
Mẹ vợ Đông Bắc là hào phóng rộng rãi nhất.
Tôi cố gắng nhịn cơn rít gào nơi ngực, đáy lòng không ngừng mặc niệm ‘Ngu Vãn không cần vạ lây tới cá trong chậu’, ‘Không cần giận chó đánh mèo lên người Tống Khuynh Chu vô tội’. Hơn nửa ngày mới ép cơn tức xuống đáy lòng, nở nụ cười vô cùng khó coi với Tống Khuynh Chu:
“Cũng không có gì, nhưng mà bây giờ chất lượng giấc ngủ của ai cũng có vấn đề nhỉ?”
Tống Khuynh Chu chỉ cười nhẹ nhàng.