Bạn Trai Vị Cherry

Chương 1

Việc này cũng có hơi quá đáng rồi.

Tôi bị mẹ đưa đi chúc tết người dì cả bà con họ hàng xa.

Nói thật mười năm không gặp nên chẳng quen biết một ai.

Tôi xách theo hai túi cherry, vừa thấy cửa mở đã nở nụ cười thân thiện hô to chúc mừng: “Chúc mừng năm mới, dì cả.”

Mặt mày dì cả hớn hở.

“Ui ui ui, chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới, mau vào nhà ăn bữa cơm nào.”

Tôi ngửi thấy mùi thơm bay từ trong phòng ra, mỹ mãn đi vào trong.

Cửa phòng bên phải mở ra, có thêm một soái ca bước tới.

Trên mặt vẫn còn vương nét buồn ngủ, đôi tay cong lại bỏ vào trong túi quần.

Tôi bước tới vòng tay qua đánh mấy cái lên người soái ca đó.

“Dì cả, em họ lớn nhanh quá ta! Mới mười lăm, mười sáu tuổi mà đã cao một mét chín rồi.”

Soái ca kia cứng đờ người.

Dì cả cũng cứng đờ theo.

Cung phản xạ của tôi kéo dài hai vòng cho nên không phát hiện ra, tiếp tục tươi cười hớn hở nói:

“Em họ đâu ạ? Sao còn chưa dậy? Khi còn nhỏ hai bọn con chơi với nhau rất vui đó.”

Gương mặt xinh đẹp của dì cả trở nên ngờ nghệch.

“Nhà dì chỉ có một đứa con tên Chu Chu này thôi.”

...

Tình huống này đã có đáp án.

Tôi đi sai nhà, nhận sai người.

Xoa xoa đôi tay, cố gắng lấy hết can đảm để mở miệng xua đi bầu không khí xấu hổ này:

“Thật ngại quá con nhìn lầm số nhà.”

Có người nói khi người ta xấu hổ sẽ dễ dàng nói ra lời thật vì vậy tôi đã buột miệng thốt lên.

“Dì đã bảo mà, sao thân thích của mẹ dì lại có đứa con gái trổ mã xinh đẹp như mỹ nhân như thế được!”

Dì cả… À không… Dì xinh đẹp cười sâu hơn:

“Cô gái nhỏ này… Cái miệng cũng rất là ngọt. Con gọi là gì?”

Một âm thanh của con trai vang lên trước khi tôi mở miệng:

“Ngu Vãn.”

Tôi: ????

Dì xinh đẹp: ????

...

Giọng điệu của soái ca còn chút buồn ngủ, có vẻ lười biếng và gợi cảm vô cùng.

“Đây là học muội của con.”

Anh ấy rũ mắt nhìn tôi, gương mặt đẹp trai đến mức kinh diễm:

“Tôi là Tống Khuynh Chu, học hệ tài chính.”

Mọi người trong nhà, nếu như tôi có ý nghĩ muốn tố cáo ‘người bạn trai tai tiếng’ chưa từng gặp mặt này dám phụ bạc để tôi vượt hai ngàn dặm đến quê nhà của người đó gặp mặt nói chuyện thì sao?

Thì lúc ấy tôi sẽ trở thành người bị sốc? Hay là gia đình người kia bị sốc? Hay là tất cả đều cùng sốc với nhau?

Không thể không nói, cầu trời cầu đất không bằng cầu mẹ ruột của mình.

Mẹ nó tôi chưa bao giờ cảm thấy sung sướиɠ, lòng đầy thỏa mãn, trái tim chất chứa tình yêu thương và đôi mắt nong nóng ướŧ áŧ như lúc này.

“Cá Viên! Bảo con đi tới trước nhà dì cả mà con đã đi đâu vậy?”

“Con không thấy thì thôi mà còn đem cherry của mẹ đi đâu thế hả?”

Cái giọng này— Thật lớn nha!

Tôi nhìn gương mặt cười như không cười của Tống Khuynh Chu, đờ đãn trả lời:

“Mẹ, con đi sai nhà rồi! Con đang ở trong số nhà hai tám ở bên cạnh.”

Điện thoại bị cúp máy một cách dứt khoát.

Tôi nóng như lửa đốt lấy cớ mẹ thúc giục nên xin phép ra về, cuối cùng được dì xinh đẹp đưa tiễn ra cửa.

Tôi khó có khi được mẹ thành tâm đứng chờ ở bên ngoài.

Đáy mắt của bà hiện lên vẻ ngạc nhiên và vui mừng vô cùng, một bên giang tay ra cho tôi một cái ôm ấm áp.

Tôi thụ sủng nhược kinh mà giang hai tay ra chào đón.

Này! Mới cách nhau có vài phút mà đã sến súa như này thì thật là xấu hổ quá!

Sau đó trơ mắt nhìn bà đi ngang qua tôi, ôm dì xinh đẹp ở đằng sau.

“Cái người phụ nữ đáng chết này! Về thành phố B mà cũng không nói một tiếng! Hai chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi đó.”

Hai người phụ nữ cầm tay nhau đi vào cửa.

Gió bắc hiu quạnh, tôi đứng đó như con rối gỗ.

Bỗng có khăn quàng cổ đeo lên cổ tôi, đỉnh đầu được bàn tay xoa nhẹ một cái.

Tống Khuynh Chu hơi hơi cúi người, môi mỏng cong lên.

“Vào đi, bạn gái.”

...

Một mân cherry đỏ chót được bày ra trước mặt tôi, làm mắt tôi cũng đau theo màu đỏ ấy.

“Hai đứa nhóc này đúng là có duyên với nhau! Là bạn học đại học.”

Sau khi nói chuyện cửu biệt trùng phùng, dì xinh đẹp đưa ánh mắt lên trên mặt tôi.

Ồ, thật trùng hợp, con trai của dì xinh đẹp cũng đã nhìn tôi chằm chằm nửa giờ.

Hiện tại tôi rơi vào thế ‘song mái đôi mắt’ lia tới, cảm giác cực kỳ mát mẻ.

Vẫn là ‘kiếm mẫu tử’ ra tay tương trợ.

Mẹ tôi như phát hiện ra đại lục Columbus mới vậy.

“Đây là Chu Chu có đúng không? Con có bạn gái chưa?”

Ánh mắt của Tống Khuynh Chu như có thâm ý gì đó mà dừng lên người tôi, băn khoăn một lúc khiến tim gan phèo phổi của tôi như muốn nổ tung, hồi lâu sau mới chậm rãi mở miệng:

“Không có bạn gái thưa dì Hạ.”

Hai mắt mẹ tôi tỏa sáng nhưng lòng tôi lại trầm xuống.

Từ khi chị họ tôi tìm được thanh niên tài tuấn tốt nghiệp ở đại học Stanford thì cô con gái già cỗi hai mươi mốt tuổi là tôi đây ngày nào cũng phải ở trong chảo dầu sôi một trăm độ.

Buổi sáng hôm qua còn mắng tôi một trận vì tôi còn chưa chịu đi tìm bạn trai nữa.

Quả nhiên mẹ tôi đã kéo qua Tống Khuynh Chu:

“Năm nay con mới chuyển đến thành phố B nên vẫn chưa quen nhỉ? Đây là con gái của dì Hạ, Cá Viên con mau đưa anh đi ra ngoài đi dạo đi.”

“Mẹ… Vậy dì cả của con..” Tôi có ý dùng tình thân níu kéo.

“Dì cả con chưa gặp con mười năm nay nên không thiếu mấy giờ này đâu, mau đi đi!”

Kế hoạch thất bại, không hề có hy vọng về chiến thắng nào.