Ngày hôm sau chính thức khai giảng.
Việc học của tôi và Tống Khuynh Chu vô cùng bận rộn, bài tập rất nhiều.
Nhưng khác so với trước đây, tôi không còn dậy sớm đi thư viện tự học nữa mà học cùng với Tống Khuynh Chu, mỗi ngày đều ngồi một góc ở trong phòng khách của nhà tôi để học.
Bọn tôi ít khi nói chuyện với nhau, chỉ có tiếng ngòi bút sàn sạt, tiếng lật trang sách và tiếng đánh bàn phím vang lên trong không gian im lặng, xâu chuỗi hành động của hai người mà thôi.
Nguyên nhân dẫn đến khung cảnh này có lẽ là ngày đó tôi đi tìm Tống Khuynh Chu hỏi về mô hình kinh tế, anh ấy nói xong còn thuận thế ngồi xuống mở sách của tôi ra, vì vậy mà kéo dài đến ngày hôm nay.
Tôi xoa xoa đôi mắt, ngẩng đầu đâm trúng ánh mắt đang chuyên chú kia.
Tống Khuynh Chu dựa vào bàn, cứ như thế lẳng lặng nhìn tôi, không biết đã bao lâu.
Đôi mắt nhạt nhẽo chiếu ra ánh sáng.
“Có đói bụng không?” Tống Khuynh Chu hỏi.
Tôi sờ sờ bụng: “Có hơi đói.”
“Có gì không ăn được không?”
Tôi cho rằng anh ấy muốn gọi cơm hộp cho nên thuận miệng đáp: “Hành ạ.”
Tống Khuynh Chu đứng dậy đi ra cửa, một phút sau xách theo cái túi vào.
Lúc nãy anh ấy chạy về nhà đối diện?
Tôi thấy anh ấy đi đến phòng bếp, bất giác nhướng mi lên.
Tôi dựa vào cửa phòng bếp nhìn anh ấy thuần thục rửa đồ ăn, cắt nhỏ cà chua.
Tay của Tống Khuynh Chu vừa dài vừa thon, dù có cầm nồi sạn cũng thành cảnh đẹp ý vui.
“Anh biết nấu cơm ư?”
“Ừ. Trình độ nấu cơm của mẹ anh em cũng biết, khi không có mẹ ở cạnh thì có đôi khi anh sẽ tự mình nấu cơm.”
Hứng thú của tôi được khơi dậy.
“Hay là em cũng giúp anh nhé?”
Đây là lần đầu tiên Tống Khuynh Chu không lập tức dùng ánh mắt dịu dàng nhìn tôi, chỉ mím môi có chút do dự.
Tôi đến bên người anh ấy, vô cùng tự tin nói:
“Anh yên tâm, chắc chắn em không có thừa hưởng gen của mẹ em đâu, bàn tay kia của bà ấy…”
Năm phút sau, tôi ném cái nồi cháy đen cùng với cà chua bị xào cho nát đến mức không còn thấy hình dạng nữa xuống, che mặt chạy ra khỏi bếp.
“Quấy rầy anh rồi.”
Mất mặt quá đi!
Nhớ lại câu nói hùng hồn của mình vừa nãy, ai da, đêm nay mua vé rời khỏi địa cầu còn kịp không?
Tôi đi tới trước bàn đọc sách, thật ra ánh mắt vẫn ngó đến hình dáng đang bận rộn ở trong phòng bếp.
Năm phút sau, một chén canh cà chua đến trước mặt tôi, ánh sáng chiếu lên người nhìn mê ly hơn.
“Nguyên liệu nấu ăn đơn sơ nên em ăn tạm nhé.”
Tôi nhìn bát đen sì ở trong bát của anh ất.
“Hay là… Đừng ăn cái này.”
Tôi có chút chột dạ.
Do tôi nên nguyên liệu nấu ăn đủ cho hai người bị biến thành chỉ đủ cho một người.
“Không sao đâu. Anh thích ăn món chín quá lửa như này.” Tống Khuynh Chu cười cười.
Nhưng quá lửa đó chẳng khác nào than cả anh trai à?
Tống Khuynh Chu mặc kệ lời tôi nói dùng đũa gắp một miếng bỏ vào trong miệng.
Nhìn cảnh này… Đúng là chẳng khác nào xem soái ca ăn phân cả.
Thế này thì táo bón mất nửa tháng mất.
Có thể nói là rất ghê rợn.
Tôi không nỡ nhìn thẳng, cảm giác tội nghiệt đầy mình.
Mặt Tống Khuynh Chu không đổi ăn hết cái món gọi là ‘quá lửa’ kia, ngẩng đầu nhìn tôi.
“Cũng không tệ lắm.”
Tôi ôm ngực.
Có lẽ là do lương tâm của tôi bị đau.
“Sao lại không ăn? Bị lạnh rồi à?”
Tôi yên lặng thề trong lòng, sau này Tống Khuynh Chu sẽ là cái bóng của tôi!
Ngu Vãn tôi có cái gì thì Tống Khuynh Chu cũng có cái đó, tuyệt đối không thiếu miếng nào!
Tôi nhịn xuống sự áy náy của mình đối với Tống Khuynh Chu, rưng rưng ăn hơn nửa chén.
Lời thề mới lập đột nhiên nảy lên trong lòng.
Tôi im lặng buông chén.
Tống Khuynh Chu ngồi đối diện nhướng mày: “Sao thế?”
Cũng không biết do đầu óc tôi hỏng hay là bị lương tâm kẹp đau nên gắp một miếng đưa đến bên miệng anh ấy.
Chờ đến khi tôi phản ứng lại muốn rụt tay về thì Tống Khuynh Chu đã cúi người nuốt miếng đó vào trong miệng.
Đôi lông mi dài như quạt tạo thành cái bóng, con ngươi nhạt nhẽo chiếu thẳng vào tôi y như hồ nước xuân.
Đẹp đến mức khiến trái tim của tôi đình trệ một giây.
Cổ nhân nói nhìn mỹ nhân dưới đèn tựa như giấc mộng chưa thành.
Tống Khuynh Chu đã ngồi về vị trí, đầu lưỡi dò ra liếʍ liếʍ dưới môi, ánh sáng ở trong con ngươi vẫn chưa tiêu tan đi hết.
“Anh thích món Vãn Vãn làm hơn.”
Trong lòng tôi nhảy dựng, nhanh chóng cúi đầu vùi mặt vào chén cơm.
Cứu mạng, người đàn ông nào lúc nào cũng muốn hạ cổ với tôi.
Tống Khuynh Chu không nói nữa, chờ đến khi tôi ăn xong thì đưa tay ra cầm lấy chén không.
Khoảng cách quá gần, lần đầu tiên tôi phát hiện hóa ra anh ấy cũng có lúm đồng tiền, dù nó hơi nhạt.
Nếu không để ý sẽ không thấy kỹ.
Tôi rũ mắt bóng dáng của anh ấy xiêu xiêu vẹo vẹo mà in lên mặt bàn, như bị cắt thành hai đoạn.
Bóng dáng của anh ấy vừa lúc dán vào môi tôi.
Vừa ái muội vừa triền miên.
Bầu không khí như vậy rất dễ bị mê hoặc.
Sợi dây lý trí đứt đoạn, tôi đè tay anh ấy lại.
Anh ấy ngạc nhiên ngẩng đầu, tôi cúi người hôn lên đôi môi kia.
Hai trái tim loạn nhịp.
Nụ hôn này chỉ thoáng qua không hề đi sâu hơn nữa.
Tôi che l*иg ngực đang đập loạn của mình, chạy trốn vào trong phòng ngủ.