Sí Hạ

Chương 17.2: Cưỡng ép (H)

Hừm. Côn ŧᏂịŧ lại bị vách tường mềm mại bao bọc lấy, Chu Sí chỉ có thể cố gắng nhịn xuống. Khi nghe thấy những lời sa ngã được thốt ra khỏi khóe môi cô trong lúc tức giận, cả thể xác và tinh thần của anh đều đang bị dày vò.

Chu Sí cau mày thật sâu, hai đầu mày chau lại với nhau thành hình chữ Xuyên*, thấp giọng gầm lên: "Sao tôi có thể để em tự uống thuốc được?"

*Chữ Xuyên (nguyên văn là 川字): Là một bộ thủ trong tiếng Trung, dùng để miêu tả dáng vẻ nhăn mày.

Rốt cuộc là ai đang đề cập đến chuyện không được làm tổn thương cơ thể của người khác đây?

Hạ Tri không để ý tới chuyện đó nữa. Cô chật vật ngồi xuống thứ đó của anh, đầu mũi đỏ ửng đau nhức hết cả, nước mắt chảy giàn giụa trên mặt, không ngừng hạ giọng cầu xin anh: "Cậu hứa với tôi đi. Chu Sí, cậu hứa với tôi đi mà."

"Hừ, em đừng cử động lung tung nữa."

Cô cứ hành động kiểu này là đang muốn mạng của anh đây mà. Đầu óc Chu Sí xoay chuyển liên tục, lúc anh tính đứng dậy bắt cô ngừng lại, Hạ Tri lại ôm chặt lấy cổ anh rồi ép người xuống. Hai người cứ dây dưa không dứt mãi trong tình trạng đó một lúc lâu, cả người đổ mồ hôi đầm đìa, thở dốc không thôi.

Trong mắt Chu Sí chỉ toàn là lửa giận, hàng mày chau lại dựng thẳng lên, giọng nói ấy so với cô còn băng lãnh quyết liệt hơn nhiều: "Hạ Tri, hai ta không thể làm thế. Em mất trí thật rồi."

Anh vừa nói dứt lời thì phần thân dưới của hai người lại vô tình cọ xát với nhau. Hai mắt Chu Sí chợt trắng xoá trong giây lát, anh không nhịn được liền lêи đỉиɦ ngay lập tức. Từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng ấm màu trắng đυ.c từ từ phun ra từ đầu khấc. Trước đây, Hạ Tri thực sự chưa bao giờ trông thấy cảnh tượng nào kinh khủng tới như vậy, cô chỉ cảm thấy phần bụng dưới chợt lạnh lẽo đi nhiều.

Những chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc bắn lên cái bụng nhỏ trắng nõn của Hạ Tri, thậm chí có đôi chút còn văng lên cả áσ ɭóŧ của cô. Áσ ɭóŧ trắng tinh bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn trúng thành từng vệt loang lổ, nhìn thấy ghê người.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c bị ô uế. Khi quần áo của cô lấm bẩn thì chính cô cũng đã chẳng còn trong trắng nữa.

Cô sững sờ mất mấy giây, dưới đáy lòng chợt dâng lên nỗi ủy khuất mà không cách nào kiềm chế được. Cả người cô liền ngả về phía xuống, nước mắt không ngừng rơi xuống như từng hạt châu đứt ra khỏi vòng. Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, vỡ tan trên bụng anh, thấm sâu vào trái tim yếu mềm của Chu Sí.

Cô khóc nức nở, nghẹn ngào lắc đầu:

"Cậu kinh tởm chết đi được ấy, Chu Sí à...thật kinh tởm, thật sự quá mức kinh tởm..."

"Sao cậu lại không tìm người khác cơ chứ... Sao cậu lại làm thế này với tôi..."

Tại sao anh cứ không chịu hứa với cô chứ? Sao anh không thả cô ra? Vì nguyên cớ gì mà anh lại muốn để cô chán ghét mình tới vậy đây.

Cả người Chu Sí cứng đờ như vừa bị nước sôi dội qua nên bị bỏng nặng. Lúc anh nghe được tiếng kêu khóc trong tuyệt vọng của Hạ Tri, khóe mắt liền đỏ bừng. Anh cũng thấy rất đau lòng, không chỉ vì khiến Hạ Tri thấy ghê tởm và buông thả chính mình, mà còn vì lúc đó anh quá kích động nên mới vô tình khiến mọi thứ đi lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó.

Mọi thứ như đang điên cuồng trật khỏi đường ray, đúng ra ngày hôm nay không nên biến thành như vậy.

Anh lặng lẽ rút vài tờ khăn giấy ra, giúp Hạ Tri lau đi dấu vết trên bụng. Anh đỡ người cô lên, giúp cô mặc quần vào, cẩn thận chỉnh lại dây áo ngực rồi khẽ ôm cô vào lòng. Anh dịu giọng vỗ lưng an ủi cô, nhẹ nhàng hôn lên từng giọt nước mắt đong đầy cảm giác cay đắng tủi nhục đang tuôn rơi nơi hai bên hốc mắt khô khốc của cô, liên tục nói lời xin lỗi.

"Tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi em, Bé cưng à. Em đừng khóc nữa."

...

Hạ Tri đẩy anh ra, cố gắng tránh khỏi cái ôm của anh. Lúc muốn đứng dậy khỏi bàn, hai chân cô liền nhũn ra. Cô phải cố gắng lắm mới miễn cưỡng đứng thẳng người dậy được, liền vội vàng chạy ra mở cửa.

"Đừng gọi tôi là "Bé cưng" nữa, cậu không thấy mấy lời đó khiến người khác ghê tởm tới mức nào sao, Chu Sí?"

Cô không quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần, giọng điệu cũng chán ghét đến cực điểm.

Hạ Tri mở cửa ra, cả người cô run lên dữ dội vì bị gió lạnh thốc vào người. Nhưng chút cảm giác giá lạnh này vốn chẳng thấm vào đâu khi so với cái lạnh trong trái tim cô.

Ánh nắng chiếu vào phòng ngay lúc này, cứ như đang tàn nhẫn xé bỏ vẻ ngụy trang đạo mạo của người đó, lộ ra vùng tối bên trong: "Tôi ghét cậu, Chu Sí. Chỉ cần nhìn cậu một cái thôi cũng khiến tôi thấy ghê tởm chết đi được."

"Thật sao?" Chu Sí cười buồn.

Sau lưng cô truyền tới giọng nói thì thầm của Chu Sí, chúng phiêu bạt tán loạn trong gió thoảng, cứ như thể chỉ cần bị dính một đòn kết liễu liền hoàn toàn tiêu tan.

Anh nói.

"Vậy tôi phải làm sao đây? Hạ Tri à...tôi thực sự rất thích em..." Anh chỉ thích cô thôi. Chỉ muốn có được cô.

Hạ Tri như thể vừa nghe được một câu nói đùa cực kỳ buồn cười, cô cười lạnh đáp:

"Đồ điên, dáng vẻ này của cậu vốn không phải đang thích người khác."

Đó chỉ là thứ ham muốn chiếm hữu tầm thường với những thứ mình chưa bao giờ có được. Anh chỉ đang muốn tìm thứ để phát tiết cỗ du͙© vọиɠ trong lòng mình mà thôi.

Gió lạnh trên sân thượng lùa qua người, Hạ Tri tháo dây buộc tóc ra, rũ thẳng mái tóc mượt mà. Từng lọn tóc tơ tung bay trong gió, áo khoác cùng bộ quần áo nhếch nhác trên người cô cũng phồng lên lên.

Tiếng gió phần phật rung động bên tai, thổi bay mùi xạ hương lạnh lẽo nồng đậm mà tanh tưởi trong căn phòng trống vẫn luôn vấn vít bên mũi cô không rời.

Chu Sí nhìn theo bóng lưng cô, nắm chặt tay đến mức các khớp xương hoàn toàn trắng bệch. Anh trầm giọng nói:

“Hạ Tri, tôi sẽ không đến lớp 1 cho đến khi kỳ thi kết thúc.”

Thế nên cô cứ an tâm đi thi đi.

Anh gằn giọng nói tiếp từng chữ từng chữ một:

"Nhưng nếu em muốn kết thúc hợp đồng thì, em, đừng, hòng."

...

Lối vào sân thượng mở ra rồi đóng sầm lại. Trong tiếng gió hỗn loạn, lúc Hạ Tri quấn đồng phục quanh người rồi vội vàng rời đi, cô đã không nghe thấy câu tiếp theo của Chu Sí.

"Hạ Tri… gió nổi lên rồi."

Chu Sí nhét tay vào hai bên túi quần, anh đứng lặng người hồi lâu trên sân thượng như hòa mình vào chung với gió trời l*иg lộng. Anh vuốt ve cây bút nhỏ xíu trong túi, đứng mãi ở đó đến khi tiếng chuông vang lên mới chịu rời đi.

Anh cũng không nhìn thấy, sau khi anh vừa rời khỏi đó thì lại có một ai đó bước ra từ nơi sâu thẳm nhất trong sân thượng.

Tháng ngày giông bão cũng đang tới gần.

-

Chỉ có đôi bên phải cùng nhau chịu thiệt.