Sí Hạ

Chương 18.1: Chiến tranh lạnh

Thứ hai, lễ phát biểu dưới lá quốc kỳ cuối cùng cũng đã kết thúc.

Tất cả các lớp nhốn nháo rời sân như ong vỡ tổ, vội vàng nối đuôi nhau ra về. Dòng người nhộn nhịp chia năm xẻ bảy, đua nhau toả về khắp các hướng để tới các tòa dạy học khác nhau. Mọi người tán loạn khắp nơi, tản nhau ra như mái tóc xoăn bồng bềnh của Ngài Moses* vậy.

*Ngài Moses (nguyên văn là 摩西): Trong tiếng Latinh là Moyses. Ông là lãnh tụ tôn giáo, người công bố luật pháp, nhà chỉ huy quân sự và nhà sử gia đáng kính. Ông được coi là người chép Ngũ kinh Torah (năm sách đầu tiên trong Kinh Thánh), cũng là một trong những nhà tiên tri, vị ngôn sứ quan trọng nhất trong Do Thái giáo, Kitô giáo, Hồi giáo, Bahá"í giáo, Druze giáo và các tôn giáo Abrahamic khác. Ông vốn là dân nô ɭệ Israel, được Công chúa Thermuthis nhận làm con nuôi, sau này ông nhận được sự chỉ dẫn của Thiên Chúa nên đã rẽ đôi Biển Đỏ, mở ra một con đường dẫn đến miền đất hứa, đưa dân tộc Israel thoát khỏi Ai Cập và chế độ nô ɭệ hà khắc.

Hạ Tri đi tới chỗ bồn hoa lát đá hoa dưới tầng một. Cô vừa đi vừa ôm theo đống bài tập về nhà môn Ngữ văn của cả lớp, cẩn thận bước vào phòng giáo vụ.

Cô phải đem đống sách vở này tới văn phòng, giao tận tay cho giáo viên môn Ngữ văn. May mà đống bài tập này chỉ cao tới ngang ngực cô, cân nặng cũng tương đối, dù là người nhỏ con như cô cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận được.

Kế Lương Tuấn bước ra khỏi hàng, hỏi cô: "Cần tôi giúp cậu một tay không?"

"Không cần đâu. Lúc trước tôi cứ làm phiền cậu mãi, những chuyện khác tôi tự lo được."

Kế Lương Tuấn gật đầu với cô. Cậu ta chợt nhớ tới chuyện từng xảy ra hôm thứ năm tuần trước, cậu ta đã đứng đó chờ rất lâu thì cô mới quay lại. Hai mắt cô đỏ hoe như thể vừa khóc xong, cô ríu rít nói xin lỗi vì đã không thể cùng cậu ta đi lấy đồ dùng cho tiết học tiếp theo được.

Lúc đó Kế Lương Tuấn cũng không hỏi lý do, chỉ bình tĩnh nói không có việc gì. Nên bây giờ cậu ta cũng chỉ đành đứng nguyên tại chỗ nhìn ngắm bóng lưng đang khuất xa khỏi tầm mắt của Hạ Tri.

Trường Nhất Trung là ngôi trường cực kỳ danh tiếng với tuổi đời lên tới hàng ngàn năm. Sau một năm hoàn công vì trường muốn xây dựng thêm vài cơ sở vật chất khác, nhà trường đã dựng thêm một tòa văn phòng mới chỉ dành riêng cho giáo viên và công nhân viên chức. Tòa nhà ấy cao tới mười tầng, còn có thang máy cực kỳ tiện lợi nữa.

Hạ Tri đi thang máy lên tầng trên nộp bài tập. Giáo viên môn Ngữ văn còn tranh thủ đưa tập phiếu đáp án cho bài kiểm tra tháng môn Ngữ văn của cả lớp cho cô, nhờ cô đem về phân phát cho các bạn.

“Em làm bài tốt lắm, bài viết cũng rất hay. Cô đã sao chép bài văn ấy, chia cho mỗi lớp một phần để mọi người nhìn mà học tập theo.”

“Em cảm ơn cô.” Hạ Tri đang định rời đi thì lại bị giáo viên môn tiếng Anh vừa đi tới cửa văn phòng chặn lại, bảo cô mang đống phiếu kiểm tra môn tiếng Anh của cả lớp về phát luôn.

Hạ Tri đi theo giáo viên môn tiếng Anh đến phòng bộ môn. Lúc hai người đi dọc theo hành lang vắng, cô còn nghe thấy tiếng tranh cãi ồn ào phát ra từ mấy phòng khác.

"Em nói xem, sao em lại nộp giấy trắng chứ?"

"Em nghĩ thành tích của mình tốt lắm đấy à? Tổng điểm cả năm đủ đứng hạng nhất chắc?"

Hạ Tri đưa mắt nhìn qua khe cửa, liền trông thấy bóng lưng uể oải, hai tay đút túi quần của một cậu nam sinh. Dù cô chỉ trông thấy bóng lưng lạnh lùng của người ta, thì sau gáy anh cũng đang viết to mấy chữ "Không thèm quan tâm" rồi.

Cô bước vào văn phòng, dáng vẻ ngỗ ngược của cậu nam sinh kia cũng dần hiện rõ trong tầm mắt cô.

Mái tóc đen bóng được cắt tỉa gọn gàng, khuôn mặt nhỏ tinh xảo, trắng trẻo mà lạnh lùng.

Ánh mắt thờ ơ của cậu nam sinh đó vô tình chạm vào mắt cô, anh ngạc nhiên đến mức sững sờ trong giây lát rồi vội quay đầu đi, đứng thẳng người dậy.

Hạ Tri cầm hai xấp phiếu đáp án đi ra ngoài, tiếng mắng mỏ vẫn luôn văng vẳng sau lưng cô cũng dần yếu đi: “Người hiểu chuyện thì biết em luôn đứng hạng nhất ở mảng các môn Khoa học tự nhiên, những người không hiểu chuyện có khi lại tưởng em là người có tổng điểm đứng đầu toàn trường luôn mất! Nhưng lần này, em còn chẳng thèm viết gì vào phiếu kiểm tra các môn Khoa học tự nhiên luôn. Rốt cuộc là em đang tính làm gì hả? Chu Sí?”

Giáo viên chủ nhiệm lớp 1 khoa Vật lý là giáo viên dạy môn tiếng Anh, bà là người có hơn hai mươi năm kinh nghiệm giảng dạy trong ngành giáo dục và luôn trân trọng mỗi học sinh có tiềm năng phát triển trong tương lai.

Bà dành sự quan tâm đặc biệt đến Chu Sí, người có điểm tiếng Anh chỉ trên trung bình nhưng lại đứng đầu môn Toán học và tổ hợp môn Khoa học tự nhiên. Chỉ là điểm số môn Ngữ văn của anh tệ đến nỗi không nỡ nhìn thẳng. Bà đã nghiêm túc khuyên nhủ anh phải chăm chỉ học hành ngay từ năm lớp 10, khuyên anh nên chú ý học môn Ngữ văn nhiều hơn để tránh tình trạng học lệch.

Nhưng không ngờ, tới kỳ thi tháng thứ hai ngay sau lễ khai giảng năm học mới của khối 12, anh lại dám nộp giấy trắng ở môn tiếng Anh và tổ hợp môn Khoa học tự nhiên. Đã thế, khi được gọi lên văn phòng hỏi chuyện, anh còn dám tỏ thái độ thờ ơ, nhất quyết không thèm giải thích nữa chứ.

Bà quyết định cho Chu Sí về nhà trước rồi yêu cầu anh viết bản kiểm điểm: "Em..."

Cậu nam sinh đột nhiên đứng thẳng người lại, trưng ra dáng vẻ cà lơ phất phơ rồi nhẹ nhàng cười nói: "Chủ nhiệm à, đừng mắng nữa mà, kỳ thi lần sau em nhảy cóc lên thêm 100 hạng nữa là được phải không ạ? Thôi, em đi trước đã nhé."

"Cái gì cơ? Chu Sí, em đứng lại đó..." Lần trước cậu ta mới xếp hạng 250 thôi đó… Cậu ta đang tính lừa ai chứ?

Chủ nhiệm còn chưa nói dứt lời, Chu Sí đã rời khỏi văn phòng trong nháy mắt.

Ài. Thôi bỏ đi. Cứu không nổi nữa rồi.

Dù sao nhà đứa nhỏ này cũng có kinh tế mà, sau này mà thi rớt thì lại ra nước ngoài thôi.