Phàn Quỳnh bước lên sân khấu, cảm nhận được một ánh mắt đang dán chặt vào người mình như rắn rết. Cô nhìn xuống sân khấu, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo dài màu trắng bạc đang ngồi giữa một đám người nước ngoài tóc vàng mắt xanh. Sống lưng người đàn ông thẳng tắp như cây tùng, sắc mặt hơi tái, đuôi mắt có một nốt ruồi tinh xảo. Mặc dù có dung mạo thiên nữ tính nhưng lông mày đĩnh đạc khiến tổng thể gương mặt tăng thêm mấy phần khí khái hào hùng. Khóe miệng lúc nào cũng nở nụ cười ôn hòa như trăng sáng, ngọc đẹp khiến người ta như tắm trong gió xuân.
Nhưng nếu thật sự cho rằng hắn là một chàng công tử tuấn dật, tươi mát thì hoàn toàn sai lầm. Không biết bàn tay hắn đã vấy bao nhiêu máu tươi, bao nhiêu oan hồn mất mạng trong tay hắn, dưới lớp da ôn tồn lễ độ đó là một tâm hồn ác độc như quỷ dữ dưới địa ngục.
Phàn Quỳnh hơi lo lắng khi nghĩ đến người ngồi ở vị trí trung tâm là nhân vật công xấu xa, âm hiểm trong tiểu thuyết - Thẩm Tư Niên. Không hổ là nam chính trong tiểu thuyết đam mỹ, thoạt nhìn thì đẹp thật nhưng lúc nào cũng khiến cô cảm thấy anh ta giống như một con rắn độc. Thừa lúc người khác lơ là sẽ cắn cho một phát đi đời nhà ma luôn.
“Tách!” Ánh đèn chiếu rọi vào người Phàn Quỳnh, cô gái tắm dưới ánh đèn trông như một nàng tiên xông nhầm xuống cõi nhân gian, nhưng cũng hệt như một nàng yêu tinh quyến rũ hút hồn. Đám người nước ngoài bên dưới liên tục ồ lên.
Thẩm Tư Niên lấy một chiếc khăn tay ra, che môi khẽ ho khan vài tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Phàn Quỳnh, sâu trong đôi mắt hẹp dài lóe lên ánh sáng hưng phấn như thợ săn khi gặp con mồi.
Phàn Quỳnh hít sâu vài hơi rồi chậm rãi mở miệng, mọi người dưới sân khấu đồng loạt nín thở chờ đợi, chuẩn bị thưởng thức âm thanh thần thánh được đồn đại réo rắt đến ba ngày.
Sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng hát duyên dáng vang lên: “Hai con hổ, hai con hổ, chạy nhanh nhanh, chạy nhanh nhanh…”
Trương Tuyết nhíu mày, hát cái quái gì vậy?
Bà ta đã bảo Phàn Quỳnh Hoa hát [Dạ lai hương] và [Hoa nhài] mà? Mấy con hổ ở đâu ra thế?
Con nhóc thối này! Dám lá mặt lá trái với bà đây, đã thế còn chọn lúc Thẩm Tam gia đến mà quấy rối, nếu mà chọc giận hắn thì hậu quả... Sẽ rất thảm khốc!
Phàn Quỳnh hoàn toàn không quan tâm đến Trương Tuyết đang nghĩ gì, cô chỉ muốn hát bừa hai bài hát thiếu nhi cho xong, chắc chắn Thẩm Tư Niên sẽ không hứng thú với cô đâu.