Biến Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Truyện Đam Mỹ

Chương 4

Đáng tiếc, chất giọng của nguyên chủ quá động lòng người, cho dù hát nhạc thiếu nhi thì cũng hát ra cảm giác như tiếng trời. Theo dự đoán, với trình độ tông điếc của cô, dù hát nhạc thiếu nhi cũng rất khó nghe, một ca sĩ mà hát còn không được sao có thể thu hút được nhân vật hàng đầu Giang Thành.

Đương lúc Phàn Quỳnh vừa hát xong [Hai con hổ] chuẩn bị hát [Sinh nhật vui vẻ] thì Thẩm Tư Niên mở miệng ngăn lại.

“Cô Phàn.”

Phàn Quỳnh lập tức đứng nghiêm chỉnh như học sinh năm tốt, thầm nghĩ: “Cuối cùng cũng không chịu được nữa à? Đây chính là hiệu quả mà tôi muốn đó.”

Hình như Thẩm Tư Niên khẽ cười một tiếng, rồi nói: “Tại sao cô Phàn lại đeo mặt nạ mà không để mặt thật ra biểu diễn?”

“À…” Cô phải trả lời thế nào đây? Không thể nói thẳng ra là tôi sợ anh nhìn thấy mặt thật sẽ hứng thú với tôi chứ?

Thấy Phàn Quỳnh ấp úng, Thẩm Tư Niên khéo léo hiểu lòng người liền nói: “Có chuyện khó nói ư? Không sao, là Thẩm mỗ đường đột, cô Phàn chớ trách.”

“Ừm... Không trách, không trách.”

Phàn Quỳnh liên tục xua tay, đầu lắc như trống bỏi.

Cô chẳng hiểu rốt cuộc Thẩm Tư Niên muốn làm gì? Tự mình hỏi tại sao cô lại đeo mặt nạ rồi lại làm như không hề để ý đáp án của câu hỏi ấy.

Sau đó, chỉ thấy Thẩm Tư Niên đứng lên, đi đến trước mặt Phàn Quỳnh, khóe môi vẫn luôn nở nụ cười, ánh mắt dò xét khắp người Phàn Quỳnh, cuối cùng dừng lại trên đùi cô.

Bị loại ánh mắt nhìn con mồi như vậy nhìn chằm chằm, Phàn Quỳnh chợt có dự cảm không tốt.

“Nếu cô Phàn không chê, hy vọng cô có thể trở thành tình nhân của Thẩm mỗ.” Hắn thu mắt lại, rút ra một chiếc khăn tay trắng tinh đặt bên môi, khẽ ho một tiếng, nói.

ĐM! ĐM! ĐM!

Lúc này trong lòng Phàn Quỳnh có một dãy ĐM chạy qua.

Cô đã che hết cả mặt rồi, hát cũng hát linh tinh rồi, bất chấp khả năng bị người của Trương Tuyết đánh cho một trận, chính là vì muốn tránh khỏi kịch bản làʍ t̠ìиɦ nhân của Thẩm Tư Niên. Tại sao ông giời kịch bản vẫn không tha cho cô?

“Nếu... Tôi không muốn thì sao?” Phàn Quỳnh thận trọng mà hỏi, mang theo một chút thăm dò cùng chờ mong cuối cùng.

“Cô Phàn không đồng ý?” Thẩm Tư Niên nheo mắt nguy hiểm, đường cong bên khóe môi càng sâu thêm, thoạt nhìn là một nụ cười ấm áp nhưng trong mắt toàn sát khí: “Cô Phàn ghét bỏ cơ thể Thẩm mỗ không tốt sao?”

“A a a a cậu không cảm thấy người đàn ông ngoài mặt dịu dàng như ngọc, nội tâm tàn độc âm hiểm rất hấp dẫn sao? Tớ quá thích thiết lập nhân vật này luôn đó!”

Hồi tưởng lại những lời bình của bạn thân về Thẩm Tư Niên, Phàn Quỳnh chỉ muốn tuyệt giao với cô bạn này ngay lập tức.

Có cảm giác không cô không biết, chỉ biết cô muốn dẫn theo chó thôi.

“Tôi…”

“Con bé này vui quá nên không phản ứng kịp đó mà, Tam gia đại nhân đại lượng đừng so đo với con bé làm gì.” Trương Tuyết giữ chặt Phàn Quỳnh, cười nịnh nọt nói. Bà ta vừa bồi tội với Thẩm Tư Niên vừa liều mạng kéo cánh tay Phàn Quỳnh, dùng ánh mắt cảnh cáo cô, có muốn chết thì cũng đừng kéo mọi người chôn cùng.

“Ồ?” Thẩm Tư Niên cười như không cười nhìn Phàn Quỳnh.

Phàn Quỳnh thấy chết không sờn gật đầu: “Vâng…”