Bà ta luôn biết cô gái trước mắt rất xinh đẹp, nhưng sau khi trang điểm xong thì càng diễm lệ đến mức làm cho người ta quên cả hít thở, cô đẹp như chính cái tên của mình.
Trương Tuyết cười đến thấy răng chẳng thấy mắt, tâm trạng vô cùng tốt nên buông lời khen cô một câu: “Thật là xinh đẹp.”
Không hổ danh là đóa hồng trong phòng trà Lệ của bà ta, vũ trường Huy Hoàng bên cạnh đừng hòng mơ tưởng có thể đạp lên cái phòng trà Lệ này trong Giang Thành, hừ.
“Nhanh lên đi, mọi người đều đang chờ ở dưới đó.” Trương Tuyết thúc giục.
Ngày hôm nay phòng trà Lệ được thương hội Đại Anh bao hết, thương hội Đại Anh mới tới Giang Thành đã lập tức bao trọn phòng trà Lệ nổi tiếng nhất ở đây, đặc biệt chọn Phàn Quỳnh Hoa hát, hơn nữa còn mời ông chủ Thẩm Tư Niên ở Giang Thành, chủ yếu là vì Thẩm Tư Niên có thể giúp đỡ bọn họ trên phương diện làm ăn.
Tục ngữ có câu đưa tiền bảo hộ.
Thẩm Tư Niên là nhân vật có máu mặt nhất cả Giang Thanh, ngoài kinh doanh còn bao luôn cả súng ống đạn dược, sòng bạc, vay nợ, vận chuyển thuyền… Gần như phạm vi thế lực đã bao trọn cả Giang Thành, ăn sạch hai bên hắc bạch, mọi người đều tôn trọng gọi hắn là “Thẩm tam gia”.
Đồng thời cũng là công trong cuốn tiểu thuyết này.
Phàn Quỳnh nhớ rõ bạn thân mình đã từng nhắc đến lần đầu tiên mà Phàn Quỳnh Hoa biểu diễn đã được Thẩm Tư Niên nhìn trúng, sau đó liền trở thành tình nhân của hắn.
Nếu như muốn tránh khỏi cốt truyện này thì cô cần phải tránh xảy ra việc gặp mặt Thẩm Tư Niên.
Phàn Quỳnh nhăn mặt rồi ôm bụng kêu ui da, đáng thương mà nhìn Trương Tuyết: “Bà chủ, hôm nay bụng tôi có hơi kỳ lạ, có lẽ không thể hát được rồi, nếu không thì bà tìm người khác thay tôi đi?”
Trương Tuyết là người thế nào, kinh doanh phòng trà nhiều năm như vậy đã từng thấy biết bao nhiêu trò quỷ quyệt, làm sao hành động vụng về của Phàn Quỳnh có thể lừa được bà ta.
Bà ta cong ngón tay gõ lên trán Phàn Quỳnh một cái, không kiêng dè gì mà vạch trần cô: “Bớt giả vờ giả vịt với tôi, cho dù hôm nay cổ họng cô có hỏng cũng phải lên đó hát hai bài.”
“Nhưng…”
Trương Tuyết không cho cô cơ thể nói dối, lập tức gọi hai người to cao vạm vỡ tới: “Giáp Ất, Bính Đinh, khiêng cô ấy xuống lầu cho tôi, nhớ chú ý đừng làm hỏng lớp trang điểm của cô ấy.”
“Dạ!” Hai người to cao như hai ngọn núi tới gần Phàn Quỳnh, một trái một phải túm lấy vai cô như là đang khiêng cô xuống dưới lầu.
Phàn Quỳnh tránh trái tránh phải cũng không thoát khỏi bàn tay như xiềng xích của bọn họ, cuối cùng chỉ có thể đầu hàng: “Tôi xuống, tôi tự đi xuống, thả tôi ra.”
Hết cách rồi, nếu cứ tránh thì cũng tránh không được, vậy mình tự đi xuống cũng sẽ đỡ hơn bị người ta khiêng xuống! Ít nhất sẽ không mất mặt. Nếu bị người ta khiêng như khiêng heo xuống, ngay cả cái chết Phàn Quỳnh cũng đã nghĩ đến.
Trương Tuyết vỗ tay một cái, hai người kia lập tức thả cô ra. Bà ta khẽ cười vén tóc cô ra sau tai rồi nói: “Ngoan, lát nữa biểu diễn cho tốt một chút, đừng làm chúng ta mất mặt.”
Phàn Quỳnh mím môi: “Kêu tôi hát cũng được nhưng tôi có điều kiện.”
“Hả? Nói ra xem nào.” Trương Tuyết nhướng mày như rất có hứng thú.
“Tôi cần một cái mặt nạ.”
Nếu không tránh được nội dung sẽ gặp mặt, vậy thì cô sẽ giảm tỷ lệ bị Thẩm Tư Niên nhìn thấy đến mức thấp nhất, nguyên chủ có khuôn mặt xinh đẹp khuynh nước khuynh thành thì cô sẽ đeo mặt nạ che đi khuôn mặt này, nếu Thẩm Tư Niên sẽ không thấy mặt cô có lẽ sẽ không thấy sắc mà có ý với cô!
Trương Tuyết suy nghĩ lúc lâu rồi đồng ý: “Giáp Ất, đi lấy mặt nạ đến đây.”
Người kia nhanh chóng đưa một cái mặt nạ xinh đẹp đến, Trương Tuyết giúp cô đeo lên.
“Được rồi chứ? Còn quậy nữa tôi sẽ tức giận đó!”
Phàn Quỳnh nhìn mình trong gương, tuy mặt nạ chỉ che được một nửa nhưng cũng đã che khuôn mặt xinh đẹp này lại một ít, nhất là đôi mắt ẩn chứa sự quyến rũ kia đã bị giấu dưới lớp mặt nạ, không thể coi như không có ích.
“Được rồi.” Phàn Quỳnh xoay người rời đi, lúc đi qua hai người to cao kia thì dừng lại một chút.
“Ai đã đặt cho hai người cái tên qua loa như thế chứ?”
Giáp Ất, Bính Đinh: “...”