Khương Diệp tắm rửa xong đã là mười giờ tối, nằm trên một chiếc giường xa lạ, vẫn không thể ngủ được vì lạ giường.
Qua mười giờ rưỡi mà vẫn không thấy Bùi Chinh bước vào, cô thắc mắc xuống giường đi nhà vệ sinh, cho rằng anh còn đang tắm rửa, kết quả chỉ thấy người đàn ông nằm trên sofa, đôi chân dài buông thõng bên mép ghế, nhìn từ xa hệt như một thi thể đang nằm trên ghế sofa.
Khương Diệp đi tới chạm lên vai anh: “Anh ngủ ở đây làm gì?”
Cô thật sự không hiểu, tại sao có người như Ngụy Thành Huy tồn tại, lại còn có người như Bùi Chinh tồn tại.
Thế giới này có công bằng không?
Bùi Chinh chế trụ cổ tay cô, đẩy cô ra ngoài: “Cô về ngủ đi.”
“Tôi còn không sợ, anh sợ cái gì.” Khương Diệp nắm tay anh, bàn tay anh rất lớn, rộng rãi mà có lực, nhiệt độ nóng bỏng, cô hơi dùng sức kéo anh, nhưng kéo không nổi, phòng khách không bật đèn, xung quanh tối đen, lại còn có thể nghe thấy tiếng cười truyền đến từ phòng của Lộ Du Hi, khiến người đàn ông trên chiếc ghế sofa dường như ngày càng cô đơn, tịch mịch hơn.
“Lại đây.” Cô buông tay, giọng điệu lộ ra sự bình tĩnh, không thèm quan tâm: “Dáng vẻ này của anh được coi là gì.”
Cô nói xong xoay người trở về, đi ra ngoài vài bước, quay đầu lại nhìn, người đàn ông quả nhiên đi theo.
Đây quả thực là lần đầu tiên Khương Diệp ngủ cùng giường chung chăn gối với một người đàn ông xa lạ ngoài Ngụy Thành Huy, hai người cách nhau rất xa, Bùi Chinh tắt đèn còn hỏi cô, vì sao không sợ anh.
Khương Diệp cảm thấy vấn đề này rất buồn cười: “Vì sao sợ anh?”
Cô thậm chí có loại xúc động, nếu bây giờ bị Bùi Chinh cưỡиɠ ɧϊếp, cô cũng sẽ không phản kháng một chút nào.
Cũng không biết là bởi vì đối với Ngụy Thành Huy thất vọng, hay là đối với hôn nhân thất vọng, giờ phút này tất cả đàn ông ở trước mặt cô cũng chỉ là một thể xác để giải tỏa du͙© vọиɠ.
“Đề phòng tôi nhân lúc cô ngủ, làm gì đó với cô.” Anh nói.
“Vậy đừng thừa dịp tôi ngủ.”
Bùi Chinh: “...”
Anh dường như đang nở nụ cười, trong căn phòng tối đen mơ hồ truyền đến tiếng cười của anh.
Khương Diệp cũng cong môi, cô nghĩ, ít nhất Bùi Chinh không phải là người đáng ghét.
Đồng hồ sinh học của cô rất sớm, hơn nữa ngủ ở hoàn cảnh xa lạ, hôm nay chưa đến năm giờ cô đã tỉnh, lúc mở mắt ra, rèm cửa sổ đóng chặt, gian phòng tối đen, nhưng cô có thể cảm nhận được tiếng hít thở của một người khác, là Bùi Chinh.
Anh quay lại, nhưng không đến gần cô lắm, cũng không động tay động chân ôm cô.
Cô bỗng nhiên đồng tình với người đàn ông này, anh cũng rất vô tội, nhưng phải phối hợp với trò chơi người lớn khiến người ta khinh thường này.
Khi Khương Diệp tỉnh lại một lần nữa thì Bùi Chinh đã rời giường, cô lại chậm rãi nhắm mắt, bên tai nghe thấy tiếng bước chân, cô cũng không mở mắt ra, Bùi Chinh sau khi vào nhà, đứng ở mép giường nhìn cô một hồi.
Cô thoạt nhìn có vẻ là kiểu tri thức thông minh, nếu không phải Ngụy Thành Huy, đoán chừng cũng sẽ không đồng ý với loại hành vi đổi vợ hoang đường này.
Khương Diệp không nghĩ ra anh đang nhìn gì, nhưng cô biết, những người thường làm chuyện xấu khi bị bắt trúng, ánh mắt né tránh sẽ không giấu được, cho nên cô đột nhiên mở mắt ra.
Bùi Chinh không tránh.
Đôi mắt anh rất đen, có lẽ là do lông mày dày đặc khiến khuôn mặt anh thô ráp, thâm thúy, các đường nét ngũ quan mang theo sự cứng rắn và sắc sảo, thấy cô đã tỉnh, anh hơi lui về phía sau kéo dài khoảng cách, tiếng nói buổi sáng có vài phần khàn khàn: “Chào buổi sáng.”
Khương Diệp cảm thấy giọng nói của anh rất dễ nghe, cô nheo mắt, khẽ cười chào hỏi: “Chào buổi sáng.”
Rất kỳ quái, tối hôm qua cô ngủ rất ngon, cô cho rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng không nghĩ tới ngủ còn thoải mái hơn ở nhà.
“Tôi đã làm sandwich.” Bùi Chinh đứng thẳng người, hôm nay anh mặc âu phục màu nâu sẫm ba mảnh, nhìn từ góc độ của Khương Diệp thì Bùi Chinh rất có sức hút nam tính, thân hình cao ngất, tính tình không kiêu không nóng nảy, thân sĩ lễ phép, tướng mạo cũng không tệ lắm. Quan trọng nhất là biết nấu ăn.
“Khương Diệp?” Anh lại gọi cô một lần nữa.
“Hả?” Khương Diệp hoàn hồn: “Cái gì?”
“Có việc có thể gọi điện thoại cho tôi.” Anh đặt danh thϊếp lên bàn, xoay người đi ra ngoài.
Khương Diệp nằm ở trên giường một lúc, cầm lấy tấm danh thϊếp màu xám kia, thiết kế còn rất đặc biệt, cô trực tiếp thêm Wechat của anh vào, rồi lưu số điện thoại vào di động, lúc này mới rời giường.
Ngụy Thành Huy cũng đứng lên, thấy cô từ phòng Bùi Chinh đi ra, sắc mặt có chút quái dị, có lẽ là muốn hỏi chút gì đó, lại chậm chạp không mở miệng hỏi, chỉ khi Khương Diệp rửa mặt xong chuẩn bị ra cửa thì cùng cô đi ra, vào nhà đối diện.
Khương Diệp thay quần áo, Ngụy Thành Huy đi theo phía sau, cũng lấy một chiếc áo sơ mi mới từ trong tủ, làm như lơ đãng hỏi: “Tối hôm qua ngủ thế nào?”
“Rất ngon.” Cô đem quần áo đã thay bỏ vào sọt.
“Hai người không có làm?” Ngụy Thành Huy nhìn trên người cô không có dấu vết gì, cũng không biết là may mắn vì vợ mình không bị người đàn ông khác ngủ qua, hay là châm chọc Bùi Chinh vô dụng, cười nói một câu: “Vậy hai người nằm cùng một giường chỉ đơn thuần là ngủ thôi?”
Khương Diệp tự xịt nước hoa cho mình, đứng lên, nói với hắn: “Ngụy Thành Huy, không phải ai cũng giống như anh.”