Đổi Vợ

Chương 3

Bùi Chinh làm thế nào cũng không nghĩ tới, Khương Diệp lại hỏi anh một vấn đề như vậy.

Anh vừa mới chuẩn bị đi lấy khăn giấy, lại cảm thấy biểu hiện của Khương Diệp rất bình tĩnh, có thể không cần khăn giấy, và có lẽ cô sẽ tò mò hỏi anh, hai người bọn họ rốt cuộc ở bên nhau bao lâu, hoặc là hỏi anh một lát nữa đi đâu.

Tóm lại, đều sẽ không dính dáng gì đến khắc hoa.

“Học theo mẹ tôi.” Bùi Chinh vẫn trả lời, anh đứng lên, cầm lấy áo khoác ngoài mặc vào, rồi cầm lấy áo khoác của cô đưa tới trước mặt cô.

Khương Diệp đi theo sau anh ra ngoài, đi vào thang máy, nhìn con số nhảy từ 9 lên 1, lúc ấy mua nhà, Ngụy Thành Huy nói muốn số 9 vì trường cửu thế nên chọn tầng này, cũng không biết, Bùi Chinh bọn họ mua nhà có phải cũng vì ý nghĩa ấy mà mua ở tầng này hay không.

Khương Diệp sau khi đi ra ngoài, cảm giác không khí khá trong lành, uống rượu xong đầu vẫn choáng váng, cô đã sớm muốn về nhà nằm nhưng lại không muốn bị người ta cho là kiếm cớ đi ra, giống như cô vừa đi ra thì có nghĩa là cô quan tâm và cô đã thua cuộc.

Mặc dù, trong lòng cô cũng không quá quan tâm đến Ngụy Thành Huy.

Sau khi ra khỏi tiểu khu, hai người đi dọc theo con đường nhỏ hai bên đường, Bùi Chinh vẫn không nói lời nào, Khương Diệp cũng vui vẻ im lặng cho đến khi khát nước, hai người vào siêu thị mua đồ uống uống, Khương Diệp mới hỏi một câu: “Anh làm nghề gì?”

“Sửa đồng hồ đeo tay.” Bùi Chinh cầm chai nước nóng, thanh toán rồi đưa tới tay Khương Diệp: “Còn cô?”

“Bán sách.” Khương Diệp nói cám ơn, phát hiện nắp bình đã được vặn ra, cô là loại người chú trọng chi tiết, uống xong đồ uống nóng, lại nhìn kỹ Bùi Chinh một cái, anh tuy rằng không phải rất đẹp trai nhưng ngũ quan dễ nhìn, vị trí đuôi lông mày có vết sẹo, khiến lông mày đen nhánh chia thành lông mày gãy, lúc anh nhíu mày nhìn người thì không hiểu sao mang theo vài phần sát khí.

Có hơi hung dữ.

“Làm sao vậy?” Bùi Chinh xoa xoa lông mày, cho rằng dính thứ gì đó.

“Sao lại có sẹo?” Khương Diệp hỏi.

“Khi còn đi học đánh nhau với người ta, bị người ta lấy băng ghế đập, khâu năm mũi.”

“Nhìn không thấy.”

Bùi Chinh bỗng nhiên cúi đầu, đưa mặt đến trước mặt Khương Diệp: “Cô nhìn như vậy là có thể nhìn thấy.”

Khương Diệp: “...”

Chồng cô đang nɠɵạı ŧìиɧ, còn cô và chồng của đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ đi dạo bên ngoài, uống rượu, nhìn vết sẹo.

Thật sự là một ngày tồi tệ, lại giống như không tệ lắm.

“Anh không yêu vợ anh sao?” Cô ngửa đầu nhấp một ngụm đồ uống, nhìn những ngôi sao trên đỉnh đầu, có chút cảm khái, lần trước cùng người khác ngẩng đầu ngắm sao vẫn là đồng nghiệp của mình.

“Cô có yêu chồng mình không?” Bùi Chinh cũng ngẩng đầu nhìn những vì sao trên đỉnh đầu.

Khương Diệp giật giật khóe môi, cầm chai nước chạm vào anh: “Về thôi, mệt rồi.”

Bùi Chinh đưa cô đến cửa nhà, xoay người muốn trở về, nào biết Khương Diệp vẫn đi theo phía sau anh, theo anh vào nhà thay giày.

“Cô không về nhà?” Bùi Chinh treo áo khoác lên, quay đầu nhìn cô.

Anh còn cao hơn Ngụy Thành Huy, rõ ràng có cơ ngực rất lớn, nhưng cứ khăng khăng mặc áo sơ mi, kéo căng đến nút áo cũng muốn bung ra.

Khương Diệp cởϊ áσ khoác treo bên cạnh anh, cúi đầu thay đôi dép lê mới: “Tôi đổi ý rồi.”

Trước khi Ngụy Thành Huy đến đã nói, cơm nước xong uống chút rượu, xem phim, nếu cô cảm thấy đối phương có thể thì ngủ lại một đêm với Bùi Chinh, nếu cảm thấy không thể thì trực tiếp về nhà, Bùi Chinh có lẽ sẽ không nói gì.

Khương Diệp cũng không cảm thấy Bùi Chinh sẽ muốn có chút gì đó với cô.

Cô ở lại, đơn giản là không muốn để Ngụy Thành Huy quá đắc ý, hắn chắc chắn nghĩ cô sẽ về nhà.

Thế thì cô sẽ không để hắn được như ý.