Lúc trước bọn họ đã chào hỏi qua, dù sao cũng ở đối diện.
Trong nhà Khương Diệp từng cúp nước một lần, cô còn chạy tới mượn dùng nhà vệ sinh một chút, lúc đó hai người hoàn toàn không quen, cô tưởng Lộ Du Hi ở nhà, cũng không nghĩ tới, ở nhà chính là Bùi Chinh.
Cô vội vàng dùng nhà vệ sinh xong liền đi, Bùi Chinh còn sao chép điện thoại quản lý cho cô, sau đó hai người gặp mặt ở thang máy, cũng chỉ gật đầu qua lại, ngay cả hàn huyên cũng không có.
“Còn lại một món, hai người ngồi xuống đi.” Bùi Chinh chào hỏi xong, lại tiếp tục bật lửa lên, anh dường như rất hưởng thụ việc nấu ăn, trên bàn cơm bày bốn món ăn, bốn món trên bàn ăn đều được trình bày đẹp mắt.
“Vốn định gọi vài món từ bên ngoài.” Lộ Du Hi rót rượu vang đỏ trong bình gạn rượu vào trong ly: “Nhưng lại cảm thấy chiêu đãi khách như vậy không tốt lắm, cho nên lão Bùi liền tự mình nấu ăn, anh ấy nấu ăn rất ngon.”
“Đã học qua ở khách sạn sao?” Ngụy Thành Huy chỉ vào cà rốt được điêu khắc trên đĩa: “Tay nghề này, phải là đầu bếp chính chứ.”
“Bớt đi.” Lộ Du Hi cười đến vui vẻ.
Không khó tưởng tượng ra, hai người bọn họ lén lút ở chung cũng vui vẻ như vậy.
Khương Diệp dời tầm mắt, nhìn căn phòng, lần trước vội vàng đến, không quan sát kỹ, sở thích của Bùi Chinh rất rõ ràng, màu xám đơn giản, không có những bức tranh và đồ trang trí phức tạp trên tường, sofa cũng chỉ có một màu, giống như con người anh, có loại tư tưởng bảo thủ.
“Đợi lâu rồi.” Bùi Chinh đặt món ăn cuối cùng xuống, rồi cởi tạp dề ra, đi tới ngồi xuống.
Lộ Du Hi cầm lấy ly rượu chạm cốc với mọi người: “Chúng ta cạn một ly đi!”
Khương Diệp nhìn chất lỏng màu đỏ trong ly, cô nhẹ nhàng lắc lắc, ngửa đầu nhấp vào miệng.
Lộ Du Hi nói rất nhiều, toàn bộ quá trình Khương Diệp nghe cô ta thao thao bất tuyệt kể về sự kiện kỳ lạ cô ta gặp phải khi đi Châu Âu, thỉnh thoảng nhìn sang, sẽ thấy Bùi Chinh im lặng nhấm nháp rượu, anh dường như không nghe Lộ Du Hi nói chuyện, chỉ nghiêm túc thưởng thức đồ ăn của mình, thậm chí còn có thể vươn tay đi chỉnh lại khi Ngụy Thành Huy gắp đồ ăn không cẩn thận làm lệch cà rốt chạm trổ hoa văn của anh.
Vợ mình đang chuyện trò vui vẻ với người đàn ông khác, làm chồng lại chỉ quan tâm đến cà rốt điêu khắc hoa văn của mình có lệch hay không.
Khương Diệp không hiểu sao cười một tiếng.
Trong lúc nhất thời, mấy người ngẩng đầu nhìn cô, Lộ Du Hi cười nói: “Chị cũng cảm thấy buồn cười phải không?! Ha ha ha, lúc ấy tôi cười đến chảy nước mắt.”
Khương Diệp chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhếch môi.
Cô có chút mệt mỏi, không muốn cùng bọn họ chơi loại trò chơi người lớn xin chào này nữa.
Nhưng đêm nay chắc chắn không chỉ là một hoạt động ăn uống.
Sau khi ăn xong, Bùi Chinh đi phòng bếp thu dọn bát đũa, Lộ Du Hi kéo Ngụy Thành Huy và Khương Diệp ngồi ở trên sofa chọn lựa phim hay, Khương Diệp nghiêng người tựa vào ghế sofa đơn, nhìn hai người bọn họ đầu kề nhau xem điện thoại di động, Lộ Du Hi thỉnh thoảng cười vỗ cánh tay Ngụy Thành Huy một cái, mà Ngụy Thành Huy thì vẫn luôn tươi cười.
Khương Diệp chưa bao giờ phát hiện, Ngụy Thành Huy còn có một mặt như vậy, rõ ràng đã hơn ba mươi tuổi, lại còn cười đến mức giống như một cậu bé.
Chẳng trách, đàn ông càng lớn tuổi càng thích tìm người trẻ tuổi, quả nhiên, cô gái trẻ tuổi sẽ giúp người đàn ông già tìm lại chính mình thời trẻ.
Khương Diệp đứng dậy đi nhà vệ sinh một chuyến, lúc đi ra đã không còn nhìn thấy Ngụy Thành Huy và Lộ Du Hi, chỉ có Bùi Chinh ngồi ở trên sofa, chăm chú xem phim.
Khương Diệp cũng không hỏi hai người kia đi đâu, trực tiếp ngồi trên ghế sofa đơn, nhìn chằm chằm màn hình xem.
Thật ra, cô đã đoán được.
Nhưng khi nghe được tiếng động, sau lưng giống như là bị người khác quất một roi, toàn thân như muốn rã rời, đầu nặng trĩu, gáy ong ong.
Lộ Du Hi kêu rất lẳиɠ ɭơ, là cái loại lẳиɠ ɭơ cố ý, hồn nhiên không màng đến việc chồng mình cùng với vợ của đối tượng mình nɠɵạı ŧìиɧ đang ngồi ở bên ngoài.
“Đi ra ngoài không?” Bùi Chinh không tắt tivi, đứng lên, đi tới bên cạnh cô, có lẽ cho rằng cô đang khóc, anh nửa ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô.
Khương Diệp chậm rãi ngẩng đầu, hỏi anh: “Điêu khắc học từ đâu?”
Bùi Chinh: “...”