Ngụy Thành Huy biết mình nói sai bèn ôm vai Khương Diệp xin lỗi.
Khương Diệp không bận tâm đến hắn, chỉ nói sắp trễ giờ đi làm, đẩy hắn ra ngoài, hai người vừa ra khỏi nhà thì gặp Lộ Du Hi, dáng vẻ cô ta như vừa rời giường, mặc áo ngủ gợi cảm, trong tay xách bịch rác.
Sắc mặt Ngụy Thành Huy trầm xuống, đi tới trước mặt cô ta: “Em cứ như vậy ra ngoài vứt rác?”
“Ừm.” Lộ Du Hi dụi dụi mắt: “Đói bụng.”
“Anh đi mua cho em...” Ngụy Thành Huy vừa nói xong mới ý thức được Khương Diệp còn ở bên cạnh, vội vàng nói với Khương Diệp: “Nếu không em chờ anh...”
Bùi Chinh làm sandwich, chẳng qua chỉ có một phần, Khương Diệp không muốn cướp phần kia của Lộ Du Hi, cũng không ăn, nhưng nghĩ kỹ lại, Bùi Chinh hẳn là làm cho cô ăn, hết lần này tới lần khác Lộ Du Hi giả bộ không phát hiện, trước mặt cô trình diễn một màn trà xanh như thế.
Có lẽ cho rằng Khương Diệp sẽ tức giận, ghen, vứt bỏ thể diện cho Ngụy Thành Huy xem, bằng không sao lại lôi kéo Ngụy Thành Huy rời đi trước mặt cô, tóm lại, sắc mặt của Khương Diệp sẽ không vui tươi gì.
Nhưng cô ta đã sai.
Khương Diệp được cô ta nhắc nhở như vậy, lập tức vào nhà cô ta, cũng không thay giày, lấy sandwich trên bàn ăn, lúc trở về nói một câu: “Ngại quá, quên lấy đi.”
Lộ Du Hi không nghĩ tới Khương Diệp sẽ phản ứng như vậy, sững sờ tại chỗ, chờ Khương Diệp ấn thang máy xuống lầu, mới cười với Ngụy Thành Huy: “Vợ anh... hình như không thèm để ý anh chút nào.”
Sắc mặt Ngụy Thành Huy thật sự khó coi, hắn nhìn đồng hồ nói: “Anh sắp muộn rồi, đi trước đây.”
Hắn không trả lời câu hỏi của Lộ Du Hi, bởi vì trong lòng hắn cũng nghĩ như vậy, trái tim Khương Diệp hình như làm bằng đá, quanh năm suốt tháng không có cảm xúc dao động gì, mặc dù Ngụy Thành Huy nói cho cô biết sự thật nɠɵạı ŧìиɧ, cô cũng không cãi nhau, chỉ gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”
Cô không giống Lộ Du Hi sẽ làm nũng tức giận, hờn dỗi với bạn, từ đầu đến cuối cô đều sống trong thế giới của riêng mình, mỗi ngày đi làm từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, sau giờ làm thì đi tiểu khu nuôi mèo hoang, thỉnh thoảng cô cũng đi siêu thị xem sách tranh thiếu nhi ở khu trẻ em, Ngụy Thành Huy không thể hiểu nổi cô, có đôi lúc gọi điện thoại thúc giục cô về nhà, cô cũng không nhanh không chậm, hắn cho rằng cô bận rộn công tác, sau đó mới biết được, cô ở hồ nước trong tiểu khu cho cá vàng ăn.
Trước kia hắn cho rằng, cưới vợ nên giống như Khương Diệp, thông minh chững chạc, sau đó gặp được Lộ Du Hi, cảm nhận nhu cầu được ỷ lại, lúc này mới phát hiện, trong cuộc sống của hắn thiếu thứ gia vị này.
Khương Diệp quá già dặn rồi.
Cô đã tạo thế giới của mình khiến nó trở nên an nhàn yên tĩnh, giống như một bức tranh thơ mộng, nhưng trong bức tranh này đâu chỉ có mình hắn.
Khương Diệp ăn xong sandwich gửi tin nhắn cho Bùi Chinh: [Ăn ngon lắm, cảm ơn.]
Bùi Chinh trả lời: [Đừng khách khí.]
Khương Diệp không thích nói chuyện phiếm, xem xong trả lời liền tắt điện thoại bắt đầu bận rộn. Cô vốn làm việc ở một đơn vị xí nghiệp nhà nước, mối quan hệ giao tiếp bên trong phức tạp, nói chuyện quanh co lòng vòng, mỗi người đều lục đυ.c với nhau leo lên, có một buổi sáng cô tỉnh lại cảm thấy có chút mệt mỏi, vì thế gửi email từ chức, ngày hôm sau liền xách túi đến hiệu sách thường đến để xin việc.
Quy mô của hiệu sách không lớn, lầu trên lầu dưới, hai tầng tổng cộng hai trăm mười mét vuông, bà chủ ban đầu một mình trông tiệm cũng bận rộn vô cùng, dù sao người đến mua sách có nhiều thế nào cũng không nhiều đến mức xếp hàng.
Sau đó bà chủ mang thai sinh con, bận rộn trông con, một mình loay hoay liền tuyển dụng nhân viên trông cửa hàng, Khương Diệp là người thứ năm tới ứng tuyển, lại là khách quen thường xuyên tới tiệm sách, bà chủ không chút do dự liền chọn cô.
Một mặt Khương Diệp xinh đẹp, tính tình điềm đạm, làm việc ổn thỏa cẩn thận, mặt khác Khương Diệp thích sách, cô có thể căn cứ vào sở thích của nhóm người khác nhau mà đề cử.
Lúc không có ai, cô ngồi trên ghế đọc sách, im lặng hệt như một bức tranh.
Năm giờ rưỡi vừa đến, Khương Diệp liền thu dọn tan tầm, trước tiên đi siêu thị mua một quả táo lớn nhất, sau đó đón xe đi viện dưỡng lão.
Tuy rằng cha mẹ đã sớm ly hôn, nhưng ông bà nội rất thương Khương Diệp, mỗi khi đến nghỉ đông và nghỉ hè, liền gọi điện thoại hỏi mẹ Khương Diệp có thể đón con qua ở lại vài ngày hay không, mỗi lần mẹ Khương Diệp đều đồng ý, bởi vì bà bận rộn yêu đương, căn bản không muốn chăm sóc Khương Diệp.
Ký ức tuổi thơ của Khương Diệp phần lớn là tốt đẹp, tình thương của ông bà nội bù đắp phần thiếu sót cho cô, chỉ là phần tình thương này cũng không kéo dài quá lâu, năm cô học lớp mười, bà nội đột nhiên qua đời, lớp mười hai còn chưa tốt nghiệp thì ông nội mắc bệnh Alzheimer.
Lúc ra ngoài mua thức ăn ông đã quên đường về nhà, người liên lạc khẩn cấp là số điện thoại của Khương Diệp.
Cô vốn nên đến trường tốt hơn nhưng vì ông nội nên lựa chọn học đại học tại địa phương.
Mỗi khi đến sáu giờ tối thứ tư, hộ lý sẽ mang theo Khương Thắng Hỉ đi ra, xuyên qua hành lang thật dài, đi đến bãi cỏ viện dưỡng lão, Khương Diệp ngồi trên ghế, cầm quả táo trong tay, giống như lần trước gặp mặt, cô sẽ hỏi ông: “Còn nhớ cháu là ai không?”
Khương Thắng Hỉ quan sát cô một hồi lâu, cau mày hỏi: “Cô là ai?”
Khương Diệp nhét quả táo vào trong tay ông: “Cháu là hộ lý mới tới.”
Mỗi lần đến đây cô đều bịa ra một thân phận mới, cho tới bây giờ chưa từng nói qua, cô là cháu gái của ông.
Cũng không gọi ông là ông nội.
Nhưng mỗi lần Khương Thắng Hỉ nhét táo vào túi, nói để lại cho cháu gái ông ăn, đáy lòng Khương Diệp sẽ đau xót.