Cái từ đó quá thô bỉ, cô không dám nói ra, chỉ có thể chỉ vào đũng quần Thẩm Canh Lễ mà nói: “Cậu em của anh.”
Thẩm Canh Lễ: "..."
"Trần Độc Độc, ăn của tôi, em lại không ăn?"
Trần Độc Độc: "... miệng em nhỏ, ăn không được."
Thẩm Canh Lễ thấy cô nói như vậy, anh dùng một tay mở miệng cô ra rồi nhét dâu tây trên bàn vào.
Dâu tây rất lớn, anh nhét một quả lại một quả, không cho cô nhai mà ngậm lấy.
Ba quả rồi bốn quả.
Nhét đầy miệng cô.
Cuối cùng, Thẩm Canh Lễ đưa ra kết luận: “Không hề nhỏ.”
Trần Độc Độc sắp bị làm cho tắt thở, quai hàm mỏi quá, cô nhổ ra.
Miệng giống như được nới ra, cô chỉ có thể ngoan ngoãn khẩu giao cho anh.
Cô vươn tay qua, định cởϊ qυầи anh xuống.
Lần trước anh không mặc đồ lót nhưng lần này mặc.
Thứ đồ hung dữ đó cứng rắn đứng thẳng dậy, qυầи ɭóŧ phồng lên hệt như cái lều nhỏ.
Cô trông thế thì lo sợ cái miệng nhỏ của mình bị đau rát.
Cô cởϊ qυầи lót của anh ra một chút, để lộ ra thứ đó, lúc nó nhảy ra bên ngoài, nhiệt độ trên đó nóng như thiêu đốt tới mức dọa cô một trận, đập vào tay cô.
Cô xoa xoa một lúc rồi mở miệng ngậm vào trong.
Cô vùi đầu vào hai chân anh khẩu giao cho anh.
Đúng là không xem phim khiêu da^ʍ vô ích.
Cô cũng học được tinh túy của mấy nữ chính trong đó, làm thế nào khẩu giao cho đàn ông.
Cô nắm lấy gậy thịt của anh, vươn đầu lưỡi liếʍ một vòng quanh thân lại liếʍ đầu nấm tới lỗ sáo.
Sau khi liếʍ mấy chỗ mấu chốt, Thẩm Canh Lễ cau mày, đột nhiên nắm lấy tay Trần Độc Độc, dùng sức ấn xuống.
Trần Độc Độc nhìn thấy biểu cảm của anh.
Hiếm có mới thấy chút chuyển biến biểu cảm trên gương mặt của anh, lại là thấy chút… vui sướиɠ.
Cô tiếp tục liếʍ, lại quan sát biểu cảm trên gương mặt anh.
Há miệng ngậm vào.
Cũng chẳng có mùi vị gì, chỉ là bản thân cảm thấy kỳ lạ cùng xấu hổ.
Giống như ăn một cây kem, đưa cả cây gậy thịt ăn vào, có điều quá lớn, nuốt không hết, đỉnh tới tận cuống họng cũng chỉ được một phần ba.
Cô ngậm hết vào miệng, miệng cô căng ra tới phát đau, không biết qua bao lâu mà đầu lưỡi tê dại, nước bọt theo khóe miệng chảy ra bên ngoài.
Ăn một lúc, cô chợt nhận ra... còn không bằng ăn dâu tây.
Rát miệng quá đi.
Quai hàm vừa mỏi vừa khó chịu.
Cô không ăn được nữa vì vậy nhổ ra.
Dươиɠ ѵậŧ của Thẩm Canh Lễ ướt đẫm.
Khóe miệng của Trần Độc Độc thì đỏ bừng.
"Bước tiếp theo."
Thẩm Canh Lễ lại hỏi.
Bước tiếp theo chính là trực tiếp cắm vào trong.
Trần Độc Độc sau khi ăn xong dươиɠ ѵậŧ cảm thấy thân dưới có chút ẩm ướt.
Ướt dầm dề.
Cô khẩu giao cho anh, cuối cùng ăn đến bản thân có phản ứng.
Có điều, cô ướt rồi, giống như lần trước, có lẽ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.