Lần trước bởi vì quá khô nên khi cắm vào mới khó chịu.
Cô cũng cởi váy cùng qυầи ɭóŧ xuống.
Không dám để Thẩm Canh Lễ nhìn thấy qυầи ɭóŧ của mình.
Bởi vì vừa rồi cô ướt, qυầи ɭóŧ của cô cũng ướt.
Cô sợ bị anh nhìn thấy, quá xấu hổ nên cởi xong liền ném sang một bên.
Trần Độc Độc không đối mặt với anh mà trực tiếp ngồi xuống, cô quay lưng về phía Thẩm Canh Lễ, nghĩ thầm nếu không nhìn anh, cô cũng sẽ không xấu hổ như vậy.
Thẩm Canh Lễ vì để giúp cô dễ dàng ngồi xuống mà dang rộng hai chân ra.
Trần Độc Độc ngồi quay lưng về phía anh, dùng tay nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của anh rồi từ từ đưa vào tiểu huyệt mình của cô.
Nhưng khi cô nghĩ tới cảm giác đau đớn lần trước, cô vô thức cảm thấy mình không có cảm giác gì cả, chỉ có đau đớn.
Đau quá, vừa nghĩ tới đó, cô cảm thấy như chút ẩm ướt của mình liền biến mất.
Lại bị kẹt lại.
Cô đau đến mức không ngồi xuống được muốn rút ra.
Nhưng lần này lại bị Thẩm Canh Lễ giữ lại.
Thẩm Canh Lễ không cho cô di chuyển.
Anh giữ chặt eo cô, không cho cô tùy ý rút ra.
Trần Độc Độc quay đầu lại nhìn anh, ủy khuất nói: "Thiếu gia, em đau quá... vẫn đau lắm... em nghĩ phải dùng công cụ hỗ trợ."
Thẩm Canh Lễ nghe lời này của cô mới buông tay.
Lần trước Trần Độc Độc đã lén lút mua một lọ dầu bôi trơn.
Là do cô lên Baidu tra được.
Nếu quá khô, lúc cắm vào bị đau phải làm sao? Câu trả lời là dùng chất bôi trơn.
Vì vậy cô liền mua nó.
Ban đầu là do cảm thấy quá xấu hổ, không dám dùng.
Nhưng với tình hình hiện tại, không dùng không được.
Đau quá đi.
Có chất bôi trơn chắc sẽ dễ chịu hơn.
Cô đi lấy dầu bôi trơn từ trong cặp sách ra, sau đó đi đến bên Thẩm Canh Lễ liền bị anh giật lấy nhìn.
Trần Độc Độc nói: “Trên mạng nói, nếu khô quá thì dùng cái này.”
Thẩm Canh Lễ liền trả lại cho cô.
Cô bóc ra.
Ở trước mặt Thẩm Canh Lễ, Trần Độc Độc dùng ngón tay lấy một ít rồi bôi lên hoa huyệt mình.
Hướng dẫn nói, chỉ cần bôi nó bên trong cho đến khi ẩm ướt là được.
Trần Độc Độc đưa ngón tay cắm vào trong tiểu huyệt, xoa chất bôi trơn, có cảm giác khá ẩm ướt.
Cô còn đưa ngón tay chạm vào, giống như đang thủ da^ʍ, cảm giác càng hưng phấn hơn.
Cô bôi xong, thấy Thẩm Canh Lễ đang nhìn chằm chằm phía dưới của mình thì có chút tức giận: "Thiếu gia, sao anh không xem phim con heo mà tự học được sao? Lúc nào cũng chỉ biết trông chờ vào em!"
Thẩm Canh Lễ: "..."
Anh mà có thể xem thì đã không để Trần Độc Độc học.
Điện thoại di động và máy tính của anh đều bị giám sát.
Nếu anh mà xem, chắc chắn sẽ bị mẹ mắng, mắng anh hạ lưu, thấp hèn.
Anh chưa xem, cũng không biết phải làm thế nào, nhưng anh rất tò mò, làm loại chuyện này, có phải rất thoải mái hay không.
Vì vậy, anh mới để Trần Độc Độc đi học.