Trần Độc Độc nói với Thẩm Canh Lễ, nhưng Thẩm Canh Lễ không đáp lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào ngực cô.
Trần Độc Độc cho rằng anh lại nổi bản tính thiếu gia, không muốn phục vụ người khác, lười nói chuyện, đang định bỏ cuộc thì Thẩm Canh Lễ ra lệnh cho cô: “Tự mình bưng qua đây.”
Trần Độc Độc thấy anh đồng ý liền cởi áσ ɭóŧ ra, hai tay bưng ngực tới tận miệng cho anh ăn.
Vì Thẩm Canh Lễ rất cao nên cô phải đứng dậy cúi người mới đưa tới được miệng anh.
Cong eo đỡ hai bầu ngực sữa mềm mại dâng tới tận miệng anh, tư thế này, trông khá da^ʍ mỹ.
Thẩm Canh Lễ nhìn hai trái anh đào đỏ hồng trước ngực của cô, sau đó mở miệng, ngậm núʍ ѵú bên trái của cô vào rồi mυ'ŧ.
Lúc anh liếʍ hút, Trần Độc Độc liền có cảm giác.
Miệng anh bao bọc lấy núʍ ѵú cô hút vào.
Đó là một cảm giác khó tả, cơ thể giống như có luồng điện chạy qua.
Hạ thể cô mềm nhũn.
Anh càng hút mạnh, phía dưới của cô càng trở nên kỳ lạ, âm ướt còn chảy nước.
Bên dưới còn vô thức co rút.
Sau khi anh mυ'ŧ mấy cái, mặt Trần Độc Độc đã đỏ bừng cả lên rồi.
Thẩm Canh Lễ ngước nhìn cô.
Anh trông thấy vẻ mặt ngượng ngùng của cô thì liền đổi bên, bên trái đã bị anh hút đến ướt đẫm, đổi qua bên phải.
Đầṳ ѵú rõ ràng bị hút đến lớn thêm một vòng.
Anh ăn xong hai bên liền buông ra.
Hỏi cô: “Sau đó thì sao?”
Lúc này Trần Độc Độc mới nhớ lại mấy bộ phim khiêu da^ʍ mình xem.
Bước tiếp theo.
Bước tiếp theo chính là người nữ khẩu giao cho người nam.
Cô hơi đỏ mặt.
Cô không dám đâu.
Lần trước cô nhìn thấy thứ đó của anh ấy, dọa cô sợ chết khϊếp.
Tuy là màu hồng, cũng không có xấu xí, đen như trong mấy bộ phim con heo kia, nhưng… về độ thô to, so với mấy nam chính kia thì lớn hơn nhiều.
Miệng của cô cũng không có lớn như thế.
Lần trước cắm vào bên trong tiểu huyệt của cô đã căng ra đến mức cảm thấy khó chịu.
Nếu mà thứ đó cho vào miệng cô, vậy thì miệng cô sẽ bị rách mất.
Trần Độc Độc không dám ăn.
Chủ yếu cũng là do nơi đó còn là bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nam.
Không có sạch sẽ.
Vậy nên cô cũng không muốn ăn.
Trần Độc Độc vẫn giữ tư thế ngồi xổm nói: "Không có sau đó nữa."
Thẩm Canh Lễ: "..."
Thẩm Canh Lễ tức đến mức nắm lấy cằm cô, để cô ngẩng đầu nhìn anh, hai người đối mặt nhau.
Ánh mắt anh mang theo sự cảnh báo.
Trần Độc Độc yếu ớt nói: “Thật sự là không có nữa… sau đó chính là giống như lần trước, trực tiếp cắm vào bên trong.”
Thẩm Canh Lễ không tin, dùng sức nhéo mặt cô mạnh hơn.
Trần Độc Độc bị nhéo đau, đành thỏa hiệp: “Sau đó… sau đó, em phải ăn của thiếu gia, ăn… ăn…”