Sau Khi Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Trở Thành Đế Tôn Vạn Người Mê

Chương 24: Ký Ức Sụp Đổ

Thấy cảnh tượng trước mắt, khoé môi Đế Nhan Ca có hơi giật giật, thực sự thì nam chính có hơi, à thì, xui quá rồi đấy!

Nhưng rốt cuộc Đế Nhan Ca, nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn nam chính cứ như vậy mà chết đi cơ chứ.

Đây là cứu tinh của nàng đấy, là đại công thần trên công cuộc trở về nhà của nàng, về sau khả năng công trạng lớn nhất trong việc nàng có thể trở về, rất có khả năng là do đại huynh đệ này ra tay đây!

Thế là nàng một tay lấy người khiêng đến bả vai mình, một tay khác cầm kiếm, từng bước từng bước hiên ngang, đi ra ngoài.

Đoạn đường này xuôi gió xuôi nước, mặc dù tảng đá khi nãy uỵch một phát rơi xuống ngay đầu nam chính, nhưng Đế Nhan Ca lại là bình yên vô sự khiêng Tiêu Tuyệt ra mà không có tổn hại gì.

Mới vừa ra tới, đập vào mắt nàng chính là cảnh hoang tàn khắp nơi.

Toàn bộ phạm vi quanh mộ kiếm tứ phía hơn mười dặm, toàn bộ đều bị tàn phá trở thành phế tích.

Thậm chí còn ảnh hưởng đến Kiếm Tâm Tông , kém chút nữa thôi, ngay cả Kiếm Tâm Tông đều sẽ bị trận địa khủng bố vừa rồi làm hỏng.

May mà tông môn cách mộ kiếm rất xa, không thì một lời khó nói hết.

Đế Nhan Ca nhìn xem cảnh tượng quen thuộc trước mặt, lại nghĩ tới trước đó những lời mà hư ảnh đã nói, nàng đoán chừng trên người nàng, phong ấn lại bị phá bỏ mất đi một tầng.

Thật đúng là xui tám kiếp, vốn nàng đã thấy điềm khi hư ảnh đó bắt đầu xuất hiện.

Khó trách nàng cảm giác cả người tựa như nhẹ như yến, ngay cả khí lực đều cường đại hơn, khiêng nam chính hình thể lớn gần gấp đôi nàng vậy mà, hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác nặng nề gì.

Đế Nhan Ca lúc này đúng là tức đến nỗi khóc không ra nước mắt.

Tình hình mà cứ tiếp tục như thế này, nàng lúc nào mới có thể trở về nhà đây!

Đột nhiên, nàng hình như cảm thấy mình quên, quên cái gì đó rồi thì phải.

À đúng rồi, Lạc Tử Ngâm.

Nơi này đều hủy thành dạng này rồi, Lạc Tử Ngâm chỉ một đứa bé chưa có tu luyện, cũng không biết có thể hay không sống sót.

"Tử Ngâm! ! !"

Đế Nhan Ca ném Tiêu Tuyệt xuống đất, bốn phía đều bị hủy thành phế tích.Nàng cố gắng lật tung lên từng tảng đá cố tìm hắn.

Thẳng đến khi hai tay nàng đều đã máu me đầm đìa, cũng không có dấu hiệu tìm thấy vị trí của Lạc Tử Ngâm.

Lúc này, Kiếm Tâm Tông Nguyên Trần chân nhân cũng chạy tới.

Nguyên Trần chân nhân nhìn xem Đế Nhan Ca đang liều mạng dùng tay trần đào đá trước mặt cùng Tiêu Tuyệt đang bất tỉnh cách đó không xa, liền bỏ qua chỉ nhìn Đế Nhan Ca nói:

"Tiểu tử, các ngươi ở bên trong mộ kiếm đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Mộ kiếm tại sao lại đột nhiên giáng xuống lôi kiếp? Các ngươi có phải hay không đã có được thứ gì?"

Nhưng mà Đế Nhan Ca lúc này đang gấp gáp tìm người, làm gì còn hơi đâu mà bận tâm lời nhảm nhí của ông ta.

Nàng chỉ chăm chăm tập trung chuyên môn của mình, mà là tiếp tục đào khắp nơi tìm người.

Nguyên Trần chân nhân thấy lời của mình vậy mà lại bị khinh thường lập tức nổi lên thịnh nộ, phẩy tay, Đế Nhan Ca lúc này vẫn chưa tự luyện thân thể hiện giờ không có chút nào tu vi, lấy gì mà làm đối thủ của hắn, trực tiếp toàn bộ thân thể nàng liền bị văng ra xa, tiếng bụp văng dội lập tức văng lên khi nàng đập xuống đất.

"Tiểu tử, ta hỏi lại ngươi lần thứ hai, các ngươi rốt cuộc ở bên trong Mộ Kiếm đến cùng đã trải qua những gì?"

Nhưng mà, Đế Nhan Ca vẫn không có để ý đến hắn, đứng lên tiếp tục đào xuống từng lớp, từng lớp đất đá ở phế tích.

Nguyên Trần chân nhân từ trước đến nay luôn được người khác truy phủng, chỗ nào gặp được người như Đế Nhan Ca, một chút cũng không nể mặt ông ta, vậy mà một chút cũng không để tâm lại còn làm việc khác.

Cơn tức giận bên trong người hắn lúc này đây sôi lên sùng sục

Thế là hắn vung tay lên, một đạo khí lực liền nhắm về phí Đế Nhan Ca mà vồ tới khiến nàng ngày lập tức bay về phía hắn.

Hắn nắm lấy cổ nhỏ mà tinh tế của nàng , xách nàng như xách gà mà nghiến răng nói:

"Tiểu tử, ta cuối cùng hỏi ngươi một lần cuối cùng, bên trong mộ kiếm tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Đế Nhan Ca cũng là nổi giận tức anh ách trong bụng, trực tiếp phun ra một ngụm máu đặc đó bị công tâm.

"Phụt..!"

"Ngươi. . ."

Nguyên Trần chân nhân càng lúc càng tức giận, lúc này đây hắn hận không thể gϊếŧ Đế Nhan Ca ngay lập tức.

Trong nháy mắt này, Đế Nhan Ca cảm giác được nàng lại một lần nữa đứng trên bờ vực tử vong.

Màn sáng bên ngoài Lạc Tử Ngâm triệt để suy sụp:

"Ca ca. . . Vì cái gì? Vì sao lại như thế này? ....Sư phụ... làm sao lại là người...như vậy được, tại...sao?"