Y làm sao có thế dám tin tưởng cảnh tượng trước mắt, rằng người sư phụ mà y luôn kính yêu, người sư phụ hiền từ trong trí nhớ vậy mà lại là người "tâm ngoan thủ lạt" như thế, làm sao có thể. ( độc ác, nham hiểm, ích kỷ)
Trong ký ức của y, sư phụ của y là một người luôn luôn hiền từ, ôn hoà, làm sao có thể là người trước mắt này.
Vô luận là linh thảo, hay là đan dược, kiểu gì cũng sẽ trước tiên ủy ái đem đến cho y, dạng người luôn luôn hiền hòa như thế, thế nào lại biến thành như trước mắt tâm ngoan thủ lạt, độc ác với ngay đứa bé nhỏ tuổi.
Một màn trước mắt này, lại nhắc nhở y một lần nữa.
Thế giới này, từ trước đến nay đều là cường giả vi tôn, đã từng y yếu ớt như vậy, bất quá chỉ là sâu kiến mà thôi.
Y đến cùng với sư phụ từng chỉ là người xa lạ, ông ấy dựa vào cái gì sẽ đối với tốt với y?
Lạc Tử Ngâm tâm thái lại một lần nữa rối bời, y luôn cảm thấy, thậm chí cảm giác ngày cả sư tỷ,cũng đối với y có thể chỉ là là "hư tình giả ý".(đối tốt ngoài mặt)
Nhưng trong trí nhớ của y hết thảy, lại là chuyện gì xảy ra vậy?
Y luôn cảm thấy đằng sau phát sinh hết thảy, chắc chắn phá vỡ toàn bộ thế giới quan mà y đã đúc kết bấy lâu nay.
. . .
Ngay tại lúc Đế Nhan Ca mạng sống đang ngàn cân treo sợi tóc , thì thời khắc, Thông Tấn Phù trên người Nguyên Trần chân nhân đột nhiên chấn động một cái.
Nguyên Trần chân nhân không biết nhận được tin tức gì, trầm mặt đem Đế Nhan Ca ném xuống.
"Tiểu tử, ta có thể thu ngươi làm đồ đệ."
Lời nói thì trên môi như vậy, nhưng đôi mắt bên trong nhìn về phía Đế Nhan Ca đều là khinh miệt.
Đối với hắn tới mà nói, người trước mắt bất quá cũng chỉ là một con giun dế mà thôi, hắn đương nhiên sẽ không đưa tên tiểu tử trước mặt này để ở trong mắt, hắn thu nàng làm đồ đệ, nàng hẳn là cảm động đến rơi nước mắt.
Tiêu Tuyệt mơ mơ màng màng tỉnh lại, lúc này lại vừa khéo nghe được chính là sự tình Nguyên Trần chân nhân muốn thu đồ đề.
Lúc này hắn cũng không đoái hoài tới mình đã như thế nào có thể ra ngoài.
Hắn lúc này lập tức quỳ lao nhanh, quỳ đến trước mặt Nguyên Trần chân nhân, hô to:
"Sư phụ."
Đám người bên ngoài màn sáng thấy vậy, liền thổn thức một trận:
"Đậu xanh,đúng là không so không thấy,một khi so ra lại tổn thương người khác, số mệnh của Ma Tôn thật đúng là so ra kém xa rất nhiều so với Yêu Đế, nhìn xem bộ dạng Yêu Đế kìa, kiên cường như thế mà xem lại Ma Tôn, hai người đúng là kém hơn nhau quá nhiều."
"Ta nhìn nếu mà là Yêu Đế lúc đó, chắc cũng khẳng định sẽ quỳ hô sư phụ. Ngươi không thấy được hắn vừa rồi đều như thể sẽ bị bóp chết a. Là người đều nghĩ kỹ tốt nhất còn sống hay không đi."
"Làm sao có thể, Yêu Đế tức giận đến nộ khí thổ huyết luôn, làm sao lại đi làm đồ đệ của hắn."
. . .
Đế Nhan Ca mở miệng nói:
"Muốn để ta làm đồ đệ của ngươi, cũng không phải không có khả năng. . ."
Đám người này đang muốn mắng to Đế Nhan Ca mẹ nó làm ta tưởng thế nào, liền nghe Đế Nhan Ca lại nói,
"Chỉ cần ngươi có thể cứu đệ đệ của ta."
Kỳ thật khi đó Đế Nhan Ca cũng quyết định rồi.
Đối phương khi nãy hơi một tí nữa,lão đầu này liền muốn gϊếŧ nàng đến nơi, làm đồ đệ ông ta cũng rất tốt.
Không chừng, hay hay hên hên lại được ông ta tiễn đi chầu trời, lại càng ngon luôn.
Bất quá, tiểu tử Lạc Tử Ngâm cũng nhất định phải tìm ra tới.
"Ngươi. . . Ngươi có tin là ta gϊếŧ ngươi hay không?"
"Ngươi gϊếŧ a, có gan ngươi liền gϊếŧ ta đi, lão tử mà nhíu mày một cái, liền coi như lão tư thua, nào ngon tới đây, nhào vô!."
Đế Nhan Ca lúc này đây lời lẻ so với hắn còn muốn phách lối hơn, càng kɧıêυ ҡɧí©ɧ hơn vạn phần.
"Được, ta tìm."
Không hổ là người đã qua tu luyện,chỉ bất quá qua một hồi ngắn ngủi, Nguyên Trần chân nhân ngay tại bên trong đống phế tích , tìm ra được Lạc Tử Ngâm.
Lạc Tử Ngâm nhìn qua tình huống thân thể lúc này thật không tốt, cả người bị đặt ở phía dưới phế tích, khí tức yếu ớt, đoán chừng cách cái chết không xa.
Đế Nhan Ca đang muốn tiến lên nhìn tình huống.
Lại bị Nguyên Trần chân nhân ngăn lại.
"Tiểu tử này mạng lớn, còn có một hơi thở mà thôi. Hiện tại ngươi có thể làm đệ tử của ta đi."
"Còn không được. Ta vẫn muốn ngươi phát tâm ma thệ, sẽ cứu sống đệ ấy, còn có đời này đều sẽ chiếu cố thật tốt cho đệ ấy, nếu không sẽ trả một cái giá rất đắt."
Nguyên Trần chân nhân lần nữa bị tức nổ phổi:
"Ngươi. . . Ngươi có tin ta hay không gϊếŧ hắn?"
"Ngươi nếu là dám gϊếŧ đệ ấy, có tin ta hay không cùng đệ ấy cùng chết theo luôn!"