Nhưng mà hư ảnh cũng phi thường bướng bỉnh, mặc kệ cảnh tượng trước mắt, nổi giận quát:
"Các ngươi đây là định đem bản tôn biến thành cái gì? Ngươi đã tiếp nhận kiếm tâm của bản tôn, coi như không muốn chuôi kiếm này của lão phu, cũng đã là người thừa kế của lão phu rồi, ngươi cho dù có mơ cũng đừng hòng trốn chạy."
Nói xong, nguyên bản huyền kiếm đang ở trên không trung liền rung động, sau lời nói của hư ảnh liền tức thì bay về phía tay của Đế Nhan Ca.
"Nhữ tử ngược lại là thông thấu, người tức là kiếm, kiếm tức là người. Một thanh Kiếm đã hư hại, ngươi không muốn liền ném đi đi."
Cùng lúc đó, bên ngoài Mộ Kiếm giờ đây đã bao phủ những lớp sấm sét vang dội.
Một mảng lớn tia sét bên trong mây mang theo trên mình tử lôi, liền nhắm về hướng Mộ Kiếm mà phóng tới với tốc độ kinh người mà lao vào.
Nguyên Trần chân nhân thấy vậy liền cấp tốc rời khỏi phạm vi sẽ phóng ra tử lôi của Mộ Kiếm, nhìn về phía phương hướng trận thế này, trong mắt lúc này đều là hoảng sợ, trong miệng kinh hãi lẩm bẩm:
"Chuyện gì xảy ra? bên trong mộ kiếm chẳng lẽ có người độ kiếp? Lôi kiếp này cũng quá đáng sợ rồi đấy!!."
Kiếm Tâm Tông lúc này một đám đệ tử nguyên bản tới để hóng hót, lúc này ai ai cũng hoảng sợ nhìn về phía phương hướng của mộ kiếm.
Mà ở bên trong , hư ảnh tựa hồ đã cảm giác được cái gì đó.
"Ngươi. . . Trên người ngươi lại có. . . Không hổ là người thừa kế bản tôn chọn trúng. Bản tôn liền giúp ngươi vượt qua đoạn đường này."
Hư ảnh phóng lên tận trời.
Rất nhanh. . .
Ầm ầm, toàn bộ mộ kiếm ngay tức khắc đều rung chuyển cả lên, trong nháy mắt như muốn sắp đổ sụp đến nơi.
Đế Nhan Ca nhìn xem thanh kiếm bên trong tay, rít lên một tiếng ghét bỏ, thành kiếm trực tiếp bị nàng ném lên mặt đất.
Loảng xoảng một tiếng, nghe thấy âm thanh đó lòng vùa Tiêu Tuyệt lúc này đều chua luôn rồi!( ghen tị)
Thứ hắn chạy theo không ngừng cố gắng để đoạt được,đến cùng lại bị cái thằng nhóc rách rưới này, xem như rác rưởi mà vứt đi.
Đang lúc Tiêu Tuyệt muốn đi nhặt lại thành kiếm vừa bị vứt bỏ, lúc này đồng thời Đế Nhan Ca lại đem kiếm lần nữa nhặt lên.
"Suýt nữa quên mất, ta là vào Mộ Kiếm để lấy kiếm, coi như không dùng vẫn phải lợi dụng triệt để"
Nghĩ là làm, nàng cầm kiếm lên liền thông động tự tại đi ra ngoài, đương nhiên nếu là lúc này tự dưng bị những tảng đá không ngừng lăn xuống đem nàng đè dẹp lẹp như cá chép vậy thì càng tốt luôn.
"Tiểu hài, ngươi có thể hay không đem thanh kiếm này cho ta?"
"Ai là tiểu hài? Ngươi ngủ ngày đấy à? Kiếm này là cho đệ đệ ta cơ hội nhập môn.Ngươi chết tâm luôn đi."
Hiển nhiên, Đế Nhan Ca đây là muốn dùng kiếm trong tay, đi đổi cơ hội nhập môn cho Lạc Tử Ngâm, đám người ngoài màn sáng thấy thế đều tức đến nghiến răng nghiến lợi, loại kiếm này ngay cả bọn họ đều đỏ mắt mà nhìn, Đế Nhan Ca đồ vô sỉ này, cũng dám như thế chà đạp.
Không phải sao, Đế Nhan Ca kiếm trong tay cũng run lên, tựa hồ là đang kháng nghị cách làm của Đế Nhan Ca, trong nháy mắt kim quang không còn, cả thanh kiếm biến thành một thanh trường kiếm nhìn qua cực kỳ phổ thông.
Mà Tiêu Tuyệt thấy thanh kiếm như như thế vậy mà có linh tính, càng là không cam lòng tiến lên liền muốn cướp lấy.
Đế Nhan Ca cười khẩy, trực tiếp đem người đẩy ngã, cầm kiếm chỉ chỉ về phía hắn,cố gắng tìm đường chết mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ:
"Tiểu tử, ngươi còn quá non và xanh. Chờ ngươi mạnh thành cường giả rồi thì hãy có ý định đấu với ta. Còn giờ thì đi ngủ đi là vừa."
Tiêu Tuyệt nhìn nàng chằm chằm với ánh mắt oán hận cùng không cầm lòng.
Cũng không biết có phải là hắn vận khí quá kém hay không, một tảng đá lớn lúc này liền xụp xuống, trực tiếp rơi xuống trên đầu của hắn, đem hắn nện cho ngất đi, đồng thời trên đầu cũng nhiều hơn một miệng vết thương tổ như cái chén, đầu lập tức ào ào tuôn ra bên ngoài toàn là máu.
Cái tình huống như thế này khiến Đế Nhan Ca cùng một đám đang vây xem ở bên ngoài liền đều có chút hãi.
Đây là cái tên mà đầu ngoại trừ Đế Nhan Ca, cũng không có địch thủ Ma Tôn cảnh giới đế tôn đây sao?
Đây cũng quá yếu quá thảm rồi đấy, tảng đá ở hạ giới mà còn không thể chống lại, vậy mà nó cũng có thể đem hắn nện phát bất tỉnh luôn.....