"Không đúng. Yêu Đế không hề cho thấy có sự xuất hiện ngoại vật này, thậm chí ngay cả thanh kiếm kia cũng không có, vậy rốt cuộc truyền thừa của hắn đều đã đi về đâu? Cái này huyền y truyền thừa ta biết này, hiện tại đệ tử duy nhất của Huyền Y Tiên , thế nhưng chính là thiên hậu tương lai đấy . . ."
"Xuỵt, ngươi không muốn sống nữa à? ngươi dám ở đây mà nghị luận sao?."
Kỳ thật bọn họ ở phía thần giới sớm đã có nghe qua lời đồn, Yêu Đế cùng đại tẩu Thủy Nghiên Nhi của mình ở giữa có quá hệ có chút không minh bạch.
Sớm tại trước đó lúc Đế Nhan Ca đạt được truyền thừa của Huyền Y Tiên Tông bắt đầu, ai ai nhìn thấy một màn này cũng biết trong đó nhất định có chuyện cẩu huyết.
Chỉ là Thủy Nghiên Nhi, đây chính là thiên hậu tương lai của bọn họ, ai mà dám ở trước mặt bàn dân thiên hạ nghị luận nàng.
Ý thức được bản thân vừa bàn tán chuyện không nên công khai, đám người lúc này lập tức ngậm miệng tiếp tục xem tiếp.
. . .
Hư ảnh vung tay lên, chỉ thấy những thanh kiếm kia liền đình trệ lại rồi bắt đầu ngay lập tức bay xuống.
Chỉ thấy tất cả kiếm toàn bộ phóng tới phía trước hợp thành một thể nhìn vô cùng đồ sộ, bất quá một hồi, tất cả kiếm toàn bộ đều biến mất, chỉ còn lại một thanh kiếm toàn thân tản ra kim quang.
Thanh kiếm này giống như đến từ thời viễn cỗ của chiến thần sử dụng, uy nghiêm mà cũng rất trang nghiêm, khí thế càng là kinh thiên động địa.
Lúc này đây, thanh kiếm này liền một phân thành hai mà hai cũng từ một mà ra, một là thực, một là hư, hư ảnh một nửa, phóng tới phía Đế Nhan Ca với tốc độ kinh người, trong nháy mắt đã xâm nhập vào thức hải của Đế Nhan Ca vèo một cái vào trán rồi biến mất không còn thấy tăm hơi gì nữa.
Chỉ chốc lát, vết thương vốn đã không còn nhìn ra hình người của Đế Nhan Ca, lập tức đều được chữa trị quay về nguyên bản bản đầu.
Đế Nhan Ca lúc bày mới mơ hồ tỉnh lại, sau khi phát hiện trên người mình cơ thể lại không có tổn thương nào dù chỉ là vết nhỏ nhất,mà lại cả người so với trước đó, càng phát ra tinh thần phấn chấn, cả người tựa hồ có chút thấy xác thì tốt mà tính thần thì không ổn rồi đấy, nàng thấy trụ tình trụ tình thần của mình mẹ nó chắc sắp xụp đổ mất thôi.
Thẳng đến khi nàng phát hiện trước mắt có một cái hư ảnh cao lớn, còn có một thanh kiếm toàn thân tản ra kim quang, nhìn là biết sắp gặp xui rồi!
"Cái gì đây. . . Ma à?"
Hư ảnh nghe vậy không quan tâm lắm chỉ nói:
"Tiểu tử, về sau ngươi chính là người thừa kế của bản tôn rồi.
Quỳ xuống bái sư đi"
Đế Nhan Ca nhìn xem một lúc xem xét liền biết cái hư ảnh này là thứ không dễ chọc, lúc này không tìm đường chết thì còn là lúc nào nữa, nàng không chần chừ nữa mà lập tức nói ngay như thể sợ nếu nàng chậm một chút liền sẽ có chuyện vậy:
"Quỳ cái gì mà quỳ? Lão tử ta đây ngoại trừ phụ mẫu trưởng bối, ai cũng không có tư cách khiến ta phải quỳ, ngươi thì tính là cái gì, cũng xứng để lão tử quỳ xuống."
"Ngươi. . ."
Đừng nói là hư ảnh tức giận, ngay cả chúng tiên bên ngoài khi nhìn đều cũng nhịn không được ứa ra một tầng mồ hôi lạnh.
Đây chính là thượng cổ Đại Đế, cùng hiện tại Đại Đế không có bất kỳ khả năng chống lại nào, thật sự ổn không đấy?
Dạng này thượng cổ Đại Đế, có thể nói có thể đánh mười cái Thanh Dương Đại Đế không kịp trở tay.
Chỉ chốc lát, hư ảnh lại cười phá lên đầy thích thú.
"Không hổ là người thừa kế bản tôn lựa chọn, chính là có khí phách như vậy đấy. Chỉ là ngươi đã tiếp nhận kiếm tâm của bản tôn. Coi như không tiếp nhận cũng phải tiếp nhận."
"Cái gì? Ta không muốn."
Cái gì kiếm tâm, nghe xong là biết đây chính là thứ không tốt lành gì rồi.
Hiện tại một cái truyền thừa đã đủ phiền rồi, nếu thật sự có thêm một cái nữa, nghĩ cũng đừng mơ.
Lúc này, Tiêu Tuyệt không biết từ chỗ nào lão đảo chạy tới, quỳ rạp xuống trước mặt hư ảnh:
"Tiên trưởng, ta nguyện ý tiếp nhận truyền thừa của ngài, trở thành đệ tử của ngài."
"Ngươi không đủ tư cách."
Tiêu Tuyệt cúi đầu, tay gắt gao nắm lại, trong lòng như nổi bão, máu tươi từ bàn tay nhỏ giọt xuống từng chút một,nội tâm vạn phần không cam lòng.
Nguyên bản cái truyền thừa này hẳn là nên của hắn mới đúng.
Nhưng hết thảy lại bị một tiểu tử nhỏ tuổi hơn hắn không biết từ đâu chui ra đoạt lấy, hắn không cam tâm a, tại sao lại không phải là hắn.
"Dựa vào cái gì? Ta dựa vào cái gì không đủ tư cách. Nếu không phải ta vừa rồi ngất đi, hắn sao có thể được ngài chọn, ta cũng tương tự như hắn cũng có thể làm được."
"Đúng vậy a, lão đầu. Gia hỏa này quyết tâm muốn nó như vậy, ngươi liền cho hắn đi."
Đế Nhan Ca quần áo trên người lúc này đầu đã bị kiếm khí cắt đến rách rưới, chỉ có thể hai tay vòng ngực, không cho những lớp vải rách đã xơ xác không còn lại bao nhiêu rơi xuống, cho nên cả người đứng ở nơi đó, càng lộ ra vẻ cà lơ phất phơ.
Lại so sánh một bên Tiêu Tuyệt đang thành kính quỳ ở nơi đó.
Hai người này nhìn vào quả thật, khác biệt thực sự quá lớn.
Nếu là trường hợp bình thường, nhìn vào trận thế này không cần đau đầu cũng biết kết quả sẽ diễn ra như thế nào.
Nhưng mà, nào ai biết được chữ ngờ!