Em Là Ánh Sao Trời

Chương 15: Không Nói Tái Kiến (9)

Hình Tín Hàm đã sớm ăn xong món bánh yêu thích, Đỗ Nặc Nhiên còn đặc biệt bưng lên cho cô thêm một tách cà phê, thấy cô buồn bực không vui mà nhìn vào ly, lại bưng lên uống nhanh một ngụm, Đỗ Nặc Nhiên liền phát giác dị thường.

Đỗ Nặc Nhiên xoay chuyển tròng mắt, ra vẻ đứng đắn mà thế Hình Tín Hàm mắng: “Nam nhân đều là đại móng heo! Hẹn sáu giờ nếu có việc phải báo người ta một tiếng chứ, làm cậu ở đây đợi tới bao giờ!”

Hình Tín Hàm liếc mắt một cái nhìn Đỗ Nặc Nhiên, biết cô ấy là cố ý, không nhịn được bật cười, thay Tô Nam giải thích, nói: “Hẳn là không kịp nói đi, anh ấy ở Khoa Cấp Cứu rất bận, làm gì có thời gian mà cầm đến điện thoại.”

“Một phút một giây đối với người bệnh đều rất quan trọng.”

“Những chuyện này rõ ràng là cậu hiểu, vậy thì còn buồn bực làm gì?”

Hình Tín Hàm cũng không biết vì cái gì, chính là cảm thấy hôm nay không liên lạc được với hắn, cô trong lòng có chút không vui.

Có thể là bởi vì sắp tới lịch công tác quay phim, hẳn là một quãng thời gian dài sau không thể cùng hắn gặp mặt.

Đỗ Nặc Nhiên hỏi xong lại ghé sát vào Hình Tín Hàm, tò mò kỳ quái mà nói: “Tiểu hàm, cậu nên không phải là……”

“Không có!” Hình Tín Hàm lập tức cắt ngang, “Lúc trước cùng công ty ký hợp đồng đã xác nhận rõ ràng trước 27 tuổi sẽ không dính líu đến chuyện yêu đương rồi.”

Đỗ Nặc Nhiên cười ha ha, “Cậu chột dạ cái gì vậy? Tớ cũng chưa nói giữa cậu với anh ta là mối quan hệ gì mà?”

Hình Tín Hàm: “……”

Khuôn mặt cô thoáng ửng hồng, tựa hồ như muốn che giấu sự bất an trong lòng, cô nâng tách cà phê nhấp một ngụm.

Đỗ Nặc Nhiên biết một vừa hai phải, cũng không muốn làm khó Hình Tín Hàm, dù sao cô là người ngoài cuộc tỉnh táo, thấy rõ ràng tâm tư của người chị em tốt này như thế nào.

E là chưa tới mức thích, nhưng hảo cảm với vị bác sĩ này chắc chắn không sai lệch được.

Đỗ Nặc Nhiên ở lại với Hình Tín Hàm thêm một lát liền vội vàng trở xuống lầu dưới, Hình Tín Hàm như cũ ngồi ở phòng an an tĩnh tĩnh mà chờ Tô Nam.

Cô kỳ thật từ nhỏ rất ghét phải chờ đợi, bởi vì sẽ sợ hãi.

Cha cô là một thanh tra cảnh sát, cô lúc còn rất nhỏ mỗi ngày đều cùng mẹ còn có anh trai chờ ông ấy về nhà, mỗi lần cha cô hứa dẫn cô đi chơi đâu đó, cuối cùng đều sẽ thất hẹn, lúc ấy Hình Tín Hàm còn nhỏ, chỉ biết là bởi vì ông ấy có nhiệm vụ gánh vác trên mình, muốn đi bắt người xấu, cho nên mới bất đắc dĩ thất hẹn. Nhưng mỗi khi nhìn đến phụ thân bình an trở về nhà cùng bọn họ đoàn tụ, cô liền sẽ thật cao hứng, trong lòng cũng sẽ như trút được gánh nặng mà thở phào một hơi, cứ việc ông ấy cũng không thường về nhà, như vậy thời gian có thể một nhà bốn người đoàn tụ cũng cực hiếm.

Cho đến khi năm ấy cô mười một tuổi, phụ thân phá đường dây buôn ma túy mà không may hi sinh, tuy rằng khi đó còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng biến cố năm đó, ảnh hưởng rất nhiều đến Hình Tín Hàm.

Sau đó anh trai lựa chọn làm phòng cháy, bắt đầu giống hệt cha cô mỗi ngày đều rất bận rộn làm nhiệm vụ, thời gian về nhà cũng không nhiều như trước, bởi vì hắn muốn đi cứu người.

Cô liền cùng mẫu thân mỗi ngày lo lắng hãi hùng, sợ anh trai xảy ra chuyện giống phụ thân, ra đi mà không thể trở về.

Sợ chờ đợi bọn họ, chờ tới lúc không biết kết quả.

Tô Nam là bác sĩ, rõ ràng không giống hai người thân của cô, nhưng chung quy cũng vì bận rộn giúp người ngoài mà lỡ hẹn.

Hơn nữa , nguy hiểm cũng rất lớn, hiện tại cũng là một trong những nghề nghiệp gặp rủi ro cao.

Nó yêu cầu bác sĩ phải cực kỳ cẩn trọng trong việc chữa trị cho bệnh nhân, không chấp nhận được một tia qua loa, nếu không khả năng sẽ khiến người bệnh từ bỏ tính mạng.

Cho nên bác sĩ mỗi một lần vì người bệnh mà chẩn đoán, vì người bệnh làm phẫu thuật, cũng hoàn toàn phụ thuộc vào sự sống và cái chết cho người khác.

Mà, mỗi năm chuyện trong giới y khoa cũng không ít, chuyện bác sĩ vì cứu trợ cứu thương mà bị thương hoặc bỏ mạng ngày càng nhiều.

Hình Tín Hàm không khỏi không thấy lo lắng.