Tô Nam mới vừa cúp điện thoại, đang muốn xin lỗi Hình Tín Hàm, Hình Tín Hàm liền hỏi hắn:
“Bệnh viện yêu cầu anh sang hả?”
Tô Nam gật gật đầu, “Thực xin lỗi, là tôi muốn gặp cô, bây giờ lại……”
Cô rõ ràng thông cảm, còn trấn an hắn: “Tôi không có việc gì, anh mau đi đi, người bệnh hiện tại rất cần anh.”
“Thật sự xin lỗi, Hàm Hàm, tôi phải lập tức đi đây,” Tô Nam cầm lấy chìa khóa xe, trước khi đi còn không yên tâm mà dặn dò cô: “Nhớ rõ trở về uống ly sữa bò ngủ tiếp, đem túi thơm đặt ở bên gối.”
Tô Nam do đang cấp bách vô thức thế nào lại gọi hai chữ “Hàm Hàm”, tuy rằng hắn thường xuyên gọi như vậy khi ở một mình hoặc là gọi như vậy với Lâm Sơ Thanh khi nhắc đến Hình Tín Hàm, tuy rằng Wechat lần đó cô cũng đã đồng ý cho hắn kêu mình bằng như thế, nhưng hắn chưa từng đứng trước mặt gọi cô hai chữ đó.
Đây là lần đầu tiên, hơn nữa vẫn là hắn gọi trong vô thức, chính hắn căn bản còn không biết.
Nhưng Hình Tín Hàm lại rành mạch nghe được hắn kêu một tiếng “Hàm Hàm”.
Khuôn mặt cô bỗng nhiên đỏ bừng, càng ngày càng nóng lên nóng lên, tinh thần đều bị đánh gãy, thậm chí cũng không biết nên trả lời hắn như thế nào.
Hình Tín Hàm chỉ biết, trái tim bản thân không kiềm chế được mà nảy lên từng hồi, giống như là phát điên lẫn kinh hoàng, cơ hồ làm cô thở không nổi.
Người nhà chưa bao giờ xưng hô như vậy với cô, anh trai cùng mẹ bọn họ đều gọi cô là “Tiểu Hàm”, cũng có rất nhiều fan gọi cô như thế, Hình Tín Hàm cũng nghe quá vô số nam nữ fans kêu Hàm Hàm, nhưng bọn họ ngữ khí là điên cuồng, mê luyến, đơn thuần tiểu fans đối đãi với thần tượng
Nhưng Tô Nam không giống, hắn nói hắn là fan của cô, nhưng hắn chưa bao giờ điên cuồng theo đuổi một cách vô tri, hắn trước sau đều là đem cô đặt ở vị trí bình đẳng ngang hàng với chính mình, tựa như bằng hữu,
Lại giống như không giống bằng hữu lắm.
Hình Tín Hàm hoảng hốt, Tô Nam đã phải rời khỏi, hắn còn đang không ngừng mà nhìn cô nói xin lỗi, Hình Tín Hàm đều có thể rõ ràng mà cảm nhận được sự áy náy bất an cùng có lỗi của hắn.
“Tôi thật sự không sao mà, nếu anh cảm thấy áy náy, lần sau lại giúp đỡ tôi.” Cô nửa đùa nửa thật.
Tô Nam lập tức đáp ứng, “Được, lần sau vậy. Tôi đi đây!” Nói xong hắn liền vội vội vàng vàng bước ra bên ngoài, sau lại trực tiếp như chạy.
Hình Tín Hàm vẫn ngồi tại chỗ nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn, phảng phất như thấy lại bóng dáng của cha mình mỗi khi rời đi, sau này bóng lưng đó lại một lần nữa hiện lên ở anh trai cô.
Tô Nam cùng cha còn có anh trai rõ ràng không phải một loại người, nhưng ở một mức độ nào đó, lại là một loại người.
Loại này chính là cảm giác chỉ có thể trơ mắt nhìn họ rời đi, lựa chọn duy nhất là chờ bọn họ trở về, cô đã sớm nhận thấy qua ngàn vạn lần.
Hình Tín Hàm khẽ cười nhỏ, nghiêng đầu nhìn những đồ vật còn lại trên bàn, cầm lấy điện thoại gửi một tin nhắn, sau đó xách sữa bò cùng túi thơm của Tô Nam và l*иg chim, nhìn Cây Đậu nói: “Chúng ta về nhà.”
Hình Tín Hàm sau khi về đến nhà liền tháo trang sức rửa mặt, đổ một ly sữa bò Tô Nam mua cho để uống, sau đó lên giường, đem túi thơm đặt ở bên gối, nằm ngủ ngon giác.
Tô Nam làm việc đến khuya mới về nhà, thời điểm kiệt sức nằm trên giường sắp ngủ hắn mới thấy tin nhắn của Hình Tín Hàm.
Hàm Hàm: 【 biết là anh không xem được ngay bây giờ, nhưng vẫn muốn nói một câu, lái xe chú ý an toàn. 】
Tô Nam ôm di động, ở trong phòng tối cười lên thành tiếng.
Sáng sớm hôm sau, một đêm mộng đẹp Hình Tín Hàm tỉnh lại, sờ qua di động nhìn thời gian, thuận tiện thấy được Tô Nam sau nửa đêm nhắn cho cô “Ngủ ngon”.
Hình Tín Hàm trả lời “Buổi sáng tốt lành”, theo sau liền xuống giường rửa mặt, nấu cơm ăn bữa sáng.
Còn có một tuần nữa là phải đến đoàn phim đóng phim, Hình Tín Hàm trong khoảng thời gian này nếu không có chuyện gì phát sinh liền ở trong nhà nghiên cứu đọc kịch bản, những phần thoại của bản thân đặc biệt chú ý rất kỹ mà đánh dấu lại.
Tô Nam ở Khoa Cấp Cứu như cũ mỗi ngày đều vô cùng bận rộn, cùng Hình Tín Hàm nói chuyện phiếm cũng luôn thường xuyên đột ngột không thấy bóng dáng đâu, sau đó chờ thật lâu, hắn mới lại trả lời, ngại ngùng xin lỗi cô, giải thích vừa rồi có ca bệnh cần phải đi gấp.
Hình Tín Hàm mỗi lần đều cười trả lời hắn không cần xin lỗi, cô thật sự có thể hiểu cho hắn.
Hơn nữa, cô cũng xác thật không thèm để ý cái này.
Khoảng cách chuẩn bị khởi quay chỉ còn có ba ngày, Hình Tín Hàm nhận được lời mời kết bạn Wechat của Chu Sở Phong.
Chu Sở Phong: 【 Tín Hàm, đêm nay muốn hay không cùng nhau ăn một bữa cơm đi, chúng ta cũng vừa vặn tập một chút nội dung kịch bản. 】
Hình Tín Hàm nhìn đến sau cũng không có trực tiếp trả lời anh ta, hơn nữa làm như không có thấy, đem điện thoại đặt sang bên cạnh, chính mình tiếp tục xem kịch bản, mãi cho đến buổi tối, Hình Tín Hàm ăn cơm chiều, mới trả lời lại Chu Sở Phong.
【 Xin lỗi, tôi tới giờ mới thấy tin nhắn, đã ăn cơm chiều rồi, đêm nay không thể đi được. Về kịch bản, chờ chúng ta vào đoàn phim có thể ở phim trường tập cũng được nha. 】
Chu Sở Phong rất nhanh đã trả lời: 【 Không có việc gì, vậy chờ chúng ta vào đoàn phim lại thảo luận. 】
Hình Tín Hàm không quan tâm lắm, bắt đầu chậm rãi chuẩn bị sửa sang lại hành lý để mang theo.
Cách ngày Hình Tín Hàm lại đi phòng tập thể thao, cả tuần nay cô cơ bản mỗi ngày đều sẽ tới phòng tập thể thao một chuyến, vận động chạy bộ, thuận tiện… Nhìn xem có thể hay không ngẫu nhiên gặp được vị bác sĩ Tô kia một chút.
Nhưng, Tô Nam cũng không có xuất hiện lại nơi này nữa.
Thời điểm Hình Tín Hàm ngồi nghỉ ngơi liền gửi cho Tô Nam một tin nhắn: 【 Hai ngày nữa tôi phải đi rồi, hai ngày này anh có rảnh không? Chúng ta hẹn nhau ở tiệm bánh ngọt, tôi đem Cây Đậu giao cho anh. 】
Qua thật lâu, Tô Nam mới trả lời: 【 Nggày mai buổi chiều 6 giờ gặp. 】
Hình Tín Hàm liền đáp lại “ok”, sau đó liền an tĩnh ngồi chơi cùng Cây Đậu, cười một cái.
Ngày hôm sau buổi chiều 5 giờ rưỡi, Hình Tín Hàm liền đến chính mình đến quán cà phê đồ ngọt.
Hình Tín Hàm gọi món bánh mình yêu thích nhất, ở bên trong phòng nhỏ lầu hai đợi Tô Nam đến.
Thời gian một phút một giây cứ qua đi, đã qua thời gian hẹn đã lâu, màn đêm cũng đã dần buông xuống, mặt trời chậm rãi biến mất sau đường chân trời, nhưng Tô Nam lại chậm chạp không có xuất hiện.