Thoáng chốc đã mười giờ đêm, Tô Nam vẫn chưa xuất hiện, cũng không nhận được bất kỳ tin tức gì, Hình Tín Hàm nhắn Wechat cho hắn vẫn chưa trả lời, gọi điện thoại cho hắn cũng không thấy bắt máy, cô cũng không dám gọi hắn quá nhiều, sợ hắn thấy được lại nghĩ cô gặp phải chuyện gì nghiêm trọng.
Tiệm bánh ngọt cũng đã đến giờ phải đóng cửa, Đỗ Nặc Nhiên đi lên, Hình Tín Hàm liền nói: “Hay là tớ tạm gửi nhờ Cây Đậu chỗ cậu, chờ anh ấy có thời gian sẽ đến chỗ cậu đón nó đi.”
“Nếu cậu muốn chờ tiếp, tớ ở đây tiếp tục đợi cùng cậu.” Đỗ Nặc Nhiên nói.
Hình Tín Hàm nhìn thời gian, lắc đầu, khóe miệng hơi hơi lộ điểm cười, “Quá muộn rồi, tớ cũng nên trở về, còn có chút đồ vẫn chưa sửa soạn xong, cậu cũng mau trở về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Nghe theo cậu vậy,” Đỗ Nặc Nhiên bất đắc dĩ nói, “Cây Đậu trước cứ đưa tớ giữ, cậu nói cho anh ta một tiếng, khi nào có thời gian đến đây đón Cây Đậu về.”
“Được.” Hình Tín Hàm đồng ý, đem Cây Đậu giao cho Đỗ Nặc Nhiên, còn không quên nhìn Cây Đậu nói: “Ngươi nhớ phải ngoan, chờ Tô Nam tới đón ngươi nghe chưa.”
Cây Đậu: “Tô Nam! Tô Nam!”
Hình Tín Hàm nhoẻn miệng khẽ cười nhỏ một cái, sờ sờ cái đầu nhỏ của nó, theo sau liền cùng Đỗ Nặc Nhiên cùng nhau bước ra khỏi quán cà phê, hai người từng người lái xe trở về nhà.
Mà lúc này Tô Nam, còn ở phòng giải phẫu bận cứu người.
Hôm nay chạng vạng đã xảy ra một vụ tai nạn va chạm nghiêm trọng giữa một chiếc xe khách du lịch và một chiếc xe vận tải, dẫn tới thương vong xảy ra rất nặng nề, bên này còn vẫn chưa giải quyết xong, đêm hôm khuya khoắt lại đưa đến vài tên vì dùng dao đâm chém nhau mà trọng thương, mỗi y sĩ ở Khoa Cấp Cứu tưởng chừng như vội đến phát điên.
Tô Nam làm việc đến tờ mờ sáng mới tạm được trở về phòng nghỉ ngơi, trạng thái căng thẳng bên trong phòng phẫu thuật tạm thời được gác xuống, cả người liền mệt mỏi kèm cơn buồn ngủ ập tới, Tô Nam nằm xuống giường, dù đôi mắt nặng trĩu không mở nổi, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy không ngủ được.
Hắn cảm thấy bản thân hình như đã quên làm điều gì đó.
Hắn cầm điện thoại lên, liền thấy được rất nhiều cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn của Hình Tín Hàm, lúc này mới bỗng nhiên sực nhớ ra, hắn cùng cô hẹn ngày hôm qua buổi chiều 6 giờ gặp mặt.
Cơn buồn ngủ ban nãy lập tức biến mất, Tô Nam nháy mắt từ trên giường ngồi bật dậy, vội vội vàng vàng nhấn gọi điện cho Hình Tín Hàm.
Nhưng mà, bên kia không có người nhấc máy.
Hình Tín Hàm bước ra khỏi căn hộ, mới vừa lên xe, Kỳ Kỳ liền đưa điện thoại di động cho Hình Tín Hàm nói: “Chị Hàm Hàm, vừa rồi có cuộc gọi nhỡ, là của bác sĩ Tô.”
Hình Tín Hàm lập tức cầm lấy điện thoại, chuẩn bị gọi lại, vừa vặn trên màn hình lần nữa hiện cuộc gọi của Tô Nam.
Cô lập tức nhấn nghe máy, hô một tiếng: “Tô Nam.”
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi Hàm Hàm, tôi ngày hôm qua vẫn luôn túc trực ở phòng cấp cứu, bây giờ mới thấy tin nhắn, xin lỗi vì đã thất hẹn, cô hiện tại đang ở đâu vậy? Tôi đến tìm cô.” Hắn ngữ khí thực sự ảo não, có điểm nói năng lộn xộn xen lẫn áy náy.
Hình Tín Hàm than nhỏ, lời nói toát ra có một chút tiếc nuối, nói: “Tôi đã lên xe rồi, bây giờ phải đến sân bay, anh không cần phải đến đây đâu. Cây Đậu tôi giao cho chủ tiệm cà phê chỗ chúng ta hẹn nhau, anh mua đến đón nó về mà chăm sóc cho tốt đi.”
“Hiện tại phải đi đến sân bay sao?”
“Vâng,” Hình Tín Hàm cúi thấp đầu, giấu đi trong mắt vài tia mất mát, rồi lại giống như không có gì cười nói, “Không sao đâu, chờ tôi trên đường trở về, tôi sẽ đến xem Cây Đậu.”
Hình Tín Hàm chú ý nhìn chằm chằm những tài liệu quan trọng Cáp Thu vừa lấy ra khỏi túi, không ngừng trao đổi qua ánh mắt với cô, không để ý đầu dây bên kia còn muốn nói gì, chỉ là nói: “Không còn chuyện gì nữa nên tôi cúp máy đây, anh nhớ mang Cây Đậu về nhà đó.”
“Tôi nhớ rồi.” Tô Nam đồng ý, ngữ khí chùng xuống.