Con trai cũng là nhân viên tạm thời, năm nay 20 tuổi, làm nhân viên bốc vác ở kho. Con gái cũng đã 16 tuổi, sắp cưới dâu, gả con gái, nhưng sính lễ và của hồi môn đi đâu tìm?
Con trai là căn, con gái là thịt, để đứa nào ấm ức bà ta cũng không đành lòng.
Gia đình ba người chỉ sống trong căn nhà 10m2, hơn nữa còn là nhà thuê. Những năm qua, một mình bà ta nuôi hai đứa con đã dùng hết sức lực rồi.
Bây giờ Đặng Đào Hoa cũng chỉ có thể chấp nhận lỗ, nhưng bà ta không biết sẽ nhịn như vậy cả đời.
Liên tiếp bỏ ra hai tháng tiền chi tiêu, Đặng Đào Hoa chỉ muốn nhận công việc chính thức của Phùng Xuân Thảo (bà ta và con trai, con gái, ai cũng được).
Triệu Mãn Thương lắc đầu, nói với bà ta: “Trước khi mất, Phùng Xuân Thảo đã làm chứng nhận với chị Lý ở công hội và xưởng trưởng Quách trong xưởng. Công việc của bà ấy chỉ có thể để con gái bà ấy tiếp quản, những người khác xưởng không thể đồng ý.”
Chiêu thứ hai lần nữa thất bại, Đặng Đào Hoa cũng trầm lắng từ đây.
Triệu Mãn Thương và Đặng Đào Hoa chẳng qua chỉ là về chung nhà sống qua ngày, giữa hai người không có tình cảm gì!
Con gái và con trai hờ, cộng lại cũng không quan trọng bằng con gái ruột của mình là Triệu Hiểu Phương.
Cho nên ba mẹ con Đặng Đào Hoa sống sướиɠ hay khổ, vui hay buồn, Triệu Mãn Thương không quan tâm.
Đặng Đào Hoa cũng ý thức được vấn đề này, cho nên hai năm qua bà ta cố bồi dưỡng tình cảm với Triệu Mãn Thương, cũng luôn vờ như bất cẩn nói đến chủ đề như bồng cháu, gả con gái.
Khiến Triệu Mãn Thương ý thức được, về già vẫn phải dựa vào con trai, cho dù đứa con trai này không phải ruột rà. Dù sao con gái sớm muộn cũng phải xuất giá!
Triệu Mãn Thương cũng dần dần từ ngó lơ chuyện của con trai hờ đến chủ động giục anh ta tìm đối tượng kết hôn.
Triệu Hiểu Phương biết mẹ kế bắt đầu chiêu thứ ba rồi. Bà ta nhắm tới của hồi môn của cô và gian phòng đó.
Hai đứa con của mẹ kế đều đã lớn tuổi, cũng không thể trì hoãn tiếp nữa. Nhưng kết hôn cần nhà ở, sính lễ và của hồi môn. Không thể để hai vợ chồng làm việc, sinh con ở bên ngoài được.
Triệu Hiểu Phương bị sinh non, cho nên những năm qua được nuôi rất kỹ. Công việc của Phùng Xuân Thảo ở phân xưởng, có yêu cầu về thể lực không nói, còn phải thường xuyên tăng ca.
Sau khi tốt nghiệp, cô ta chắc chắn phải đi làm. Nhưng cường độ làm việc ở phân xưởng cao như vậy, chắc chắn sức khỏe của Triệu Hiểu Phương không chống đỡ nổi. Nếu cô ta ngã xuống, không phải là may đồ cưới cho người khác rồi sao?
Chị kế hờ chỉ lớn hơn cô ta một tuổi, tới bây giờ vẫn chưa có việc làm, luôn rảnh ở nhà, nhưng lại không hề thấy mẹ kế sốt ruột chút nào.
Còn không phải đang ở đó đợi Triệu Hiểu Phương quỵ xuống, con gái ruột bà ta nhặt hời sao? Tới lúc đó không cần tốn một xu, danh tiếng và lợi ích đều có được. Không ai có thể nói gì hai mẹ con họ!
Nghĩ tới đây, trong lòng Triệu Hiểu Phương càng khó chịu.
Từ Tĩnh An nhìn Triệu Hiểu Phương một lúc, đi về phía cô ta. Thời gian không đợi người, lát nữa sẽ tan học mất.
“Bạn học, bạn tìm tôi có việc?” Triệu Hiểu Phương đã sớm nhìn thấy Từ Tĩnh An rồi.
“Tôi tới muốn hỏi cậu có cần việc làm không?”
“Ý gì?”
Từ Tĩnh An: “Hai chúng ta đều là người mệnh khổ. Tình huống hiện tại của cậu tôi cũng có thể đoán được, chắc chắn là mẹ kế cậu tính kế cậu. Tuy tôi vẫn còn cha mẹ, nhưng nếu tôi có chút đồ tốt, người đầu tiên tính kế tôi chính là người nhà.”