Triệu Hiểu Phương không bất ngờ về việc Từ Tĩnh An biết chuyện nhà của cô ta. Với loạt thao tác trước khi mẹ ruột cô ta mất đó, từ viện gia thuộc tới trường học, ai chưa từng nghe qua?
Cô ấy đã sớm quen với việc bị người khác để ý rồi!
Từ Tĩnh An ngồi phịch xuống bên cạnh Triệu Hiểu Phương, nhìn cô ta: “Tôi là Từ Tĩnh An lớp 11.”
“Bây giờ không nói lời vô nghĩa nữa. Tôi có một công việc ở phòng tài vụ xưởng thép, tôi không đi làm được. Muốn hỏi cô có cần không? Nếu cô cần, vừa hay chúng ta cũng coi như là giúp đỡ nhau một tay.”
Triệu Hiểu Phương bất lực nói: “Nói thật, quả thực tôi muốn có, nhưng tôi không có tiền!”
“Tôi cũng không nói nhất thiết phải dùng tiền!” Từ Tĩnh An trả lời, nhìn Triệu Hiểu Phương: “Nói thật, Triệu Hiểu Phương tôi ngưỡng mộ cô, cô có một người mẹ vô cùng yêu cô!”
Triệu Hiểu Phương nhìn ánh mắt chân thành của Từ Tĩnh An, cũng đỏ hoe mắt.
Từ sau khi mẹ ruột Phùng Xuân Thảo qua đời, Triệu Hiểu Phương liền cảm thấy nơi đó đã không phải là nhà của cô ta nữa.
Nhìn mẹ kế dẫn theo hai đứa con, ngày ngày xoay quanh cha mình, nhìn cha mình ngày qua ngày từ hờ hững tới quan tâm như bây giờ.
Triệu Hiểu Phương biết, cha của cô ta cũng sắp biến mất rồi!
Sau khi Từ Tĩnh An và Triệu Hiểu Phương nói rõ tình huống của mình cho đối phương, quan hệ giữa hai người thân hơn rõ rệt.
“Vừa nãy cô nói không cần tiền là ý gì?”
“Tôi nói ngắn gọn, cô xem có được không. Tôi có một công việc ở phòng tài vụ xưởng thép, nếu bán ít nhất 800 tệ.”
Triệu Hiểu Phương gật đầu.
“Bây giờ trong tay cô không có tiền, cô dứt khoát lấy của hồi môn đổi việc làm với tôi, vừa hay dọn trống căn phòng đó để cô vào ở.”
Từ Tĩnh An vừa nói vừa nhìn Triệu Hiểu Phương: “Đi làm cần đồng hồ và xe đạp, hai thứ này cô dùng. Cái khác đưa tôi, chỉ cần cô đừng tiếc là được.”
“Cái này có gì tiếc đâu? Giữ lại cho mẹ kế tôi dòm ngó? Chỉ là giá trị những thứ này không đủ cho tiền công việc.”
“Tôi còn muốn nhờ cô giúp tôi làm tấm bằng tốt nghiệp sớm.”
“Cô không đi học được?”
“Tôi vẫn tiếp tục đi học, chỉ là muốn có được bằng tốt nghiệp sớm. Lỡ như trong thời gian đó lại gặp được cơ hội tuyển công, tôi thi đỗ cũng có thể trực tiếp đi làm. Nếu không, không có bằng không thể đi làm được, không phải là may áo cưới cho người khác sao?”
“Được, khi nào làm thủ tục?”
“Chiều ngày mốt tôi tới tìm cô, chúng ta cùng tới xưởng thép đổi tên. Tới lúc đó trên thông báo tuyển công trực tiếp dán tên của cô, đỡ phiền phức.”
“Được, tôi ở trường đợi cô! Sắp trưa rồi, chúng ta cùng ăn bữa cơm?”
“Không, tôi còn có việc. Phải lên tỉnh tham gia một cuộc thi, ngày mốt mới có thể về, chiều đi rồi.”
Bây giờ hai người lại có hơi lưu luyến không nỡ.
“Hiểu Phương, việc làm do mẹ cô để lại, cô có dự tính gì?”
“Tôi vẫn chưa nghĩ kỹ, hay là bán đi đổi tiền, dù sao mẹ kế tôi cũng đừng hòng có được chút gì!”
“Cô cũng đừng trực tiếp bán, xem thử có thể tìm người đổi căn nhà không, chủ yếu là chuyển hộ khẩu của cô ra.”
“Là sao?”
“Không biết cô đã chú ý hay chưa?”
“Cái gì?” Triệu Hiểu Phương kinh ngạc hỏi.
“Thanh niên trí thức xuống nông thôn!”
“Shh, cô nói họ đăng ký cho tôi để tôi đi?”
“Ai có thể nói chuẩn được chứ? Bây giờ cô đã học 12 rồi, nhưng cô lớn hơn tôi một tuổi, mới mười bảy. Còn một năm nữa là cô thành niên, tới lúc đó họ tính kế cô không thành, dứt khoát đăng ký cho cô xuống nông thôn, cô phải làm sao?”
Triệu Hiểu Phương hít sâu một hơi: “Họ có thể làm ra loại chuyện này!”
“Cho nên phải lấy hộ khẩu về tay mình, như vậy họ không thể tùy tiện thao túng cô. Tới lúc đó cô ăn ở ở nhà, gửi tiền lương kiếm được mỗi tháng vào ngân hàng, cầm sổ tiết kiệm là được, đồ phải cầm trong tay mới là của cô. Một khi anh trai hờ kết hôn, tới lúc đó con cái chỉ sẽ ngày càng nhiều. Có một căn nhà, cô cũng có đường lui.”