Từ Kiến Quốc vừa nghĩ tới yêu cầu kết hôn của người yêu “Hứa Đa Đa”, trong lòng khó chịu tới mức không ngủ được.
Nếu anh ta có năng lực kiếm được một công việc chính thức, còn cần đi phụ việc ở nhà máy bình tạo oxy sao?
Đây không phải là đang làm khó Từ Kiến Quốc anh ta sao?
Càng nghĩ càng mất ngủ, chỉ có thể không ngừng trở mình qua lại trong phòng, giường gỗ cũ kỹ cũng kêu “kẽo kẹt” không ngừng.
Thằng tư Từ Kiến Thiết lúc này bị ồn không thể nào ngủ được, tức giận mở miệng quát tháo.
“Từ Kiến Quốc…, anh có cho người khác ngủ hay không?”
“Không ngủ thì ra ngoài, bên ngoài mát mẻ!”
“Có thôi đi không?”
Từ Kiến Thiết nhịn một bụng tức, xả hết vào Từ Kiến Quốc.
Từ Kiến Quốc cũng mất kiên nhẫn: “Nói chuyện với anh kiểu gì đấy? Anh là anh trai em!”
Từ Kiến Thiết cũng không yếu thế: “Anh trai thì sao? Không phải chỉ lớn hơn tôi mấy tuổi sao? Khiến người ta phiền như vậy, cho dù anh sống 1000 tuổi cũng vô dụng!”
“Hây, anh nói này, em mắng anh có phải không? Đừng tưởng anh không nghe ra?” Từ Kiến Quốc đi học chưa có bằng cấp hai, ghét nhất là người khác nói chuyện nhưng không nói hết.
Hễ gặp phải tình huống này, anh ta liền nghi ngờ đối phương mắng anh ta!
“Mau ngủ đi!” Lời của mẹ Từ truyền ra, hai anh em không ai nói gì nữa.
Từ Kiến Quốc: “Con biết rồi, ngủ ngay!”
Trong phòng yên tĩnh lại, thi thoảng còn có thể nghe thấy cha mẹ Từ thủ thỉ vài câu với nhau.
Nhưng những điều này đều không liên quan tới Từ Tĩnh An.
Cô nằm trên giường, chỉ cởϊ áσ khoác bên ngoài ra. Mặc áo bông cũ mảnh vá chồng mảnh vá, đắp cái chăn bông không biết đã dùng bao nhiêu năm, bông đã vón cục lại với nhau, nhắm mắt lại.
Tay đặt trên bụng, sờ tiền và phiếu, trong lòng thản nhiên.
Tháng 10 năm 1964, Từ Tĩnh An lên lớp 11.
Chị hai Từ Tĩnh Bình thông qua quan hệ của người yêu cô ta, tìm được công việc trong phân xưởng bông quốc doanh số ba, một tháng mười bốn tệ.
Công việc cần đảo ca không nói, tiếng máy móc trong phân xưởng hỗn tạp. Rõ ràng đều thuộc lòng các bước thao tác, nhưng vừa đứng trước máy móc, vẫn còn lóng ngóng tay chân.
Ống suốt trước mặt quay như chong chóng, khiến người ta hoa cả mắt. Dùng tay sờ một cái, tay của cô ta cũng bị bỏng đỏ.
Còn phải không ngừng đi tới đi lui trước máy, mồ hôi trên người túa ra không ngừng.
Nghe nói vào mùa hè, nhiệt độ trong phân xưởng còn cao hơn bên ngoài, nhưng cô ta không dám chê!
Đừng thấy cô ta có bằng tốt nghiệp cấp ba, bây giờ đã không còn như mấy năm trước, học sinh cấp hai, cấp ba trong thành phố đầy, đã không còn hiếm như trước nữa.
Nhưng công việc có hạn, một nồi một vung. Ai cũng muốn có một công việc nhẹ nhàng một chút, chỉ có thể tự mình lưu tâm.
Người yêu của Từ Tĩnh Bình - Dương Hồng Binh, tuy tướng mạo bình thường nhưng điều kiện trong nhà tốt, chỉ có một đứa con trai là anh ta.
Đây là người cô ta sàng lọc ra được từ mớ con trai bên cạnh mình. Nếu không có gương mặt này, Dương Hồng Binh cũng sẽ không thèm nhìn cô ta thêm một cái.
Mẹ chồng cô ta nói, nếu vẫn chưa tìm được công việc tốt, đợi họ kết hôn có con, bà ta sẽ lui về chăm cháu.
Cho công việc kế toán xưởng bông quốc doanh số 3 của bà ta cho con dâu, nếu không thích hợp thì đổi với người khác.
Vì điều này, Từ Tĩnh Bình phải lấy lòng mẹ chồng mình.
Chỉ cần tiếp quản được công việc này, đời này của cô ta sẽ nằm gọn trong tay mẹ chồng cô ta.
Tới lúc đó ba chị em, họ hàng, bạn bè, hàng xóm bên chồng, và cả đồng nghiệp của cô ta đều sẽ nói ra nói vào.
Nghĩ tới đây, cô ta liền nghĩ: Không tới lúc bất đắc dĩ sẽ không lên tiếng xin xỏ.