Buổi tối, bầu không khí trong phòng khách trầm lặng đến đáng sợ.
“Thằng cả, rốt cuộc con dự định thế nào?” Mẹ Từ đanh giọng hỏi Từ Kiến Quốc, bắt Từ Kiến Quốc phải đưa ra một cách giải quyết.
Cha Từ đang hút thuốc, nghiêm mặt, nhìn anh cả.
“Tình hình nhà chúng ta thế nào con cũng biết, công việc của con hai cha mẹ cũng không đυ.ng tới được, càng không có bản lĩnh tìm cho nó.”
Từ Tĩnh Bình bĩu môi, lời của cha Từ nghe thôi là được, không thể coi là thật.
Có tiền có nhân tình cũng sẽ không dùng cho cô ta, dù sao trong nhà còn có một thằng tư.
“Vậy, mẹ, công việc của mẹ có thể cho Đa Đa không? Chúng con kết hôn rất nhanh sẽ có con, tới lúc đó mẹ cũng vừa hay ở nhà bồng cháu.”
“Nói càn…” Mẹ Từ đứng bật dậy.
Từ Tĩnh An hiểu, Từ Kiến Quốc đã bắt đầu nghe lời nữ chính, bắt đầu nghĩ cho gia đình nhỏ của mình rồi.
“Thằng cả, có phải con bé kia nói không? Sao, chưa vào cửa đã muốn thao túng mẹ?” Mẹ Từ chỉ Từ Kiến Quốc to tiếng quở trách, l*иg ngực tức đến mức không ngừng phập phồng: “Sống được thì sống, không được thì dừng, thích cưới thì cưới, không thì thôi!”
Đối với cha mẹ mà nói, con mình có lỗi, nhất định là do người khác!
Cha Từ nhả khói trong miệng: “Thằng cả, thằng tư còn nhỏ, mẹ con cũng còn trẻ, con nói với nó đừng nghĩ nhiều nữa.”
“Từ Kiến Quốc, chả nhẽ cái nhà này chỉ có hai vợ chồng các anh à, người khác đều cắt cổ khỏi sống nữa?” Thằng tư Từ Kiến Thiết từ trong phòng xông ra, hai mắt bốc lửa trừng anh cả.
“Thằng tư, có chuyện của em à?” Từ Kiến Quốc nóng nảy quát tháo Từ Kiến Thiết.
“Sao không có chuyện của tôi? Nhắm vào công việc của mẹ chính là liên quan tới tôi rồi!” Từ Kiến Thiết không khoan nhượng đáp trả một câu.
Thằng tư đã sớm coi công việc của mẹ Từ là vật trong túi mình rồi.
Dù sao thì lúc đầu công việc của anh cả đã tốn không ít tiền và nhân tình. Đồ đạc trong nhà cũng chỉ có bấy nhiêu đó, ai cũng biết, công việc khó tìm cỡ nào, không ai ngốc cả.
“Được rồi.” Thấy hai đứa con trai cãi nhau, mẹ Từ đau lòng vội ngăn lại.
“Như thế này, nếu các con kết hôn, mua cho các con cái máy may, không cần nộp lương lên.”
“Vậy, chúng con ở đâu?”
“Ở ngay phòng của con hai đó, con hai sẽ sớm kết hôn, buổi tối con ba kê cái giường ở bên ngoài, không phải được rồi sao. Tới lúc đó mẹ sắm cho con đồ gia dụng mới, sắp xếp lại một chút là được.”
Từ Kiến Quốc nghĩ ngợi, chuyện này khả thi. Cha Từ cũng gật đầu đồng ý.
Dù sao thằng cả Từ Kiến Quốc và nữ chính Hứa Đa Đa đã hẹn hò gần một năm rồi.
Ở niên đại gặp mặt một lần đã kết hôn này, chuyện này cũng có thể nói là hiếm có.
Về chuyện Từ Kiến Quốc kết hôn, hai bên coi như đạt được nhất trí.
Chỉ là không ai hỏi Từ Tĩnh An một câu.
Từ Tĩnh An nghe thôi là được, cũng không lên tiếng, trong cái nhà này cô không có quyền lên tiếng.
Sau khi tắt đèn, mẹ Từ vẫn rất tức giận về chuyện Hứa Đa Đa muốn công việc của bà ta.
Bảo bà ta lui về trông cháu, nói đùa cái gì vậy! Lúc bà ta còn trẻ đã sinh sáu đứa, sống được bốn.
Nhà chồng nhà mẹ đẻ đều không trông mong gì được, con cái đều do bà ta nuôi lớn. Khi đó vừa đi làm vừa chăm con, vẫn chăm được đó thôi!
Con ai sinh người đó chăm, bà ta lải nhải vài câu với cha Từ.
Cha Từ hiểu là thằng cả sắp sửa kết hôn nên có lòng riêng.
Nhưng ông ta cũng không nói với mẹ Từ, họ đều là người từng trải.
Mẹ Từ chỉ là nhất thời không kịp phản ứng, không nghĩ theo hướng đó.
Vẫn coi thằng cả là con giống như trước, cho rằng mẹ con đồng lòng.
Nhưng con đã lớn rồi!
“Được rồi!” Cha Từ vỗ mẹ Từ: “Ngủ sớm chút, mệt cả ngày rồi.”
Ông ta ôm vai mẹ Từ, sờ mái tóc đã có hơi bạc trắng trên đỉnh đầu mẹ Từ: “Sau này bà để tâm hơn tới thằng tư, bảo nó bớt chơi lại. Lớp chín lại học lại một năm, lần này nếu còn thi trượt cấp ba nữa thì mất mặt lắm.”