Một lần hai lần có thể không hiểu rõ ý tứ, nhưng không ai ngốc cả! Lâu dần, tất nhiên nguyên chủ hiểu mẹ Từ có ý gì.
Mỗi lần xảy ra loại chuyện này, mẹ Từ luôn sẽ nói: “Ăn uống, bao nhiêu là đủ?”
“Cuộc sống tốt đẹp chính là tiết kiệm từ trong kẽ răng mà ra!”
“Là một cô gái, thứ đầu tiên phải học chính là siêng năng, biết tiết kiệm!”
Nguyên chủ hiểu, lời trong miệng mẹ Từ là nói cho cô nghe.
Tài nguyên của một gia đình có hạn, càng huống hồ đây còn là một gia đình bình thường không khá giả mấy!
Mà lúc này lại ở niên đại như thế này! Đồ cũng chỉ có bấy nhiêu đó, ai cũng nhìn chằm chằm!
Sau khi Từ Tĩnh An tới, cô cũng không tạo ra sự thay đổi gì.
Không phải chỉ là trứng gà và thịt sao? Những thứ này không ăn mấy năm cũng không chết được.
Khoảng thời gian vừa tới không sửa là bởi vì không rõ tình hình xung quanh nên không dám, bây giờ không sửa là bởi vì không cần thiết!
Cô cần cuộc sống tàng hình bình ổn và không bị chú ý quá nhiều này.
Chỉ có không bị chú ý, không bị đề phòng, tới khi đó cô mới có thể dễ dàng rời khỏi! Cô mới có thể sống cuộc sống tươi đẹp của riêng mình.
Tự mình làm chủ, bao nhiêu đồ tốt không ăn được?
Dọn dẹp xong bàn ăn, đợi Từ Tĩnh An giặt đồ xong từ bên ngoài đi vào, bầu không khí vui vẻ, náo nhiệt vừa nãy đều biến mất tăm.
…
Từ Kiến Quốc lại cúi đầu không nói chuyện. Từ Tĩnh An không cần hỏi cũng biết chắc chắn là chuyện liên quan tới anh ta và Hứa Đa Đa, chắc chắn là chuyện công việc vẫn chưa bàn được.
Từ Tĩnh Bình và Từ Kiến Thiết thấy tình hình không ổn đã sớm chạy đi mất.
Từ Tĩnh An cũng coi mình như không khí, lặng lẽ chuồn về phòng. Dù sao đây cũng là chuyện của bản thân anh cả Từ, không liên quan tới người khác!
Từ Tĩnh Bình ngồi trước bàn học, cầm quyển sách. Cô ta nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn Từ Tĩnh An một cái, lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Từ Tĩnh An cũng mau chóng tranh thủ làm bài tập. Muộn hơn, mẹ Từ sẽ lại mắng lãng phí tiền điện.
Nửa tiếng trôi qua, Từ Tĩnh An đã đổi sách ngữ văn thành sách toán, mà ánh mắt Từ Tĩnh Bình vẫn dại ra, vẫn giữ tư thế ban đầu, bất động, sách cũng không lật.
Từ Tĩnh An biết cô ta mất tập trung, nói chính xác Từ Tĩnh Bình ở đây nhưng hồn đã đi đâu rồi.
Trong lòng Từ Tĩnh Bình biết rõ bản thân cô ta học hành bình thường, không có triển vọng đỗ đại học.
Bây giờ đã vào tháng mười hai, sắp tốt nghiệp mười hai rồi. Nhưng công việc phải làm sao đây?
Điều kiện trong nhà không tốt, không có tiền, càng huống hồ anh cả Từ Kiến Quốc bây giờ phải kết hôn, cho nên đừng hòng suy nghĩ chuyện bỏ tiền mua công việc nữa.
Nội bộ chiêu công thì đơn giản, nhưng cô ta không biết được tin tức; tham gia khảo hạch tuyển công công khai, người cạnh tranh quá nhiều, có thể đỗ hay không cô ta không chắc.
Nghĩ tới đây, trong lòng Từ Tĩnh Bình vô cùng bức bối, tiếng thở cũng nặng nề hơn.
Rốt cuộc nên làm sao mới tìm được con đường sống cho mình đây?
Mẹ Từ có một công việc chính thức, nhưng trong lòng Từ Tĩnh Bình rõ không tới phần cô ta.
Đừng thấy mẹ Từ dường như đối xử với cô ta rất tốt, ít nhất ở trong cái nhà này tốt hơn Từ Tĩnh An, nhưng đó là bởi vì dung mạo cô ta đẹp.
Cũng đừng thấy cha mẹ Từ nói trong nhà không có tiền, nhưng từ khi anh cả đề cập muốn kết hôn, hai người không quá căng thẳng và để tâm.
Đó là bởi vì sang năm cô ta đã mười tám tuổi. Tất cả phần thiếu đều có thể bù lại từ chỗ cô ta.
Ưu thế duy nhất của cô ta chính là có một gương mặt không tồi.
Bạn xem! Cô ta và Từ Tĩnh An đều học cấp ba, cho dù thành tích của Từ Tĩnh An vẫn luôn rất tốt. Nhưng ở trong mắt cha mẹ Từ đó chẳng là gì cả! Bởi vì cô không có gương mặt xinh đẹp, đồng nghĩa không bán được giá cao!
Cái gì? Bạn nói Từ Tĩnh An thông minh, có thể làm sinh viên đại học? Chuyện đó vẫn còn sớm quá, ai biết sau hai năm cô có thể thi đỗ hay không? Chuyện xa vời như thế ai có thể nhìn chuẩn được?
Chuyện xa không nói, cô ta chỉ cần học theo người yêu anh cả, Hứa Đa Đa là đủ rồi.
Tới lúc đó, cô ta cũng không chọn gì khác, chỉ chọn một gia đình có thể tìm được việc cho mình.
Nghĩ tới đây, Từ Tĩnh Bình sàng lọc mấy người trong lòng. Sau khi hạ quyết tâm, lấy giấy ra viết.
…