Vừa ra ngoài, cô vội vàng kéo Hách Mai Mai đang muốn tiễn cô đi lại: “Mai Mai, tôi muốn đi vệ sinh.”
Hách Mai Mai nghĩ ngợi, dẫn Từ Tĩnh An đến nhà vệ sinh trong tòa nhà cơ quan. Nhà vệ sinh ở đây dành riêng cho các lãnh đạo, sạch sẽ không nói, hơn nữa buổi trưa còn ít người.
Từ Tĩnh An vào nhà vệ sinh xem một vòng, lúc này vừa hay không có ai.
Thế là cô mau chóng lấy quần trong từ trong ba lô đang mang ra, sau đó bỏ tiền và phiếu vào bên trong túi trong, dùng kim chỉ khâu lại.
Cuối cùng cởϊ qυầи bông xuống, tròng quần trong đựng tiền ở bên ngoài quần trong đang mặc, sau đó mặc quần bông vào.
Chỉ cũng vừa hay dùng hết, cắm kim vào trong gấu áo áo bông.
Khi thu dọn xong xuôi, cả người lạnh đến mức run cầm cập. Cô không dám lề mề, vội vàng đi ra, bởi vì Hách Mai Mai vẫn đang ở bên ngoài đợi cô.
Tuy nói Hách Mai Mai đợi ở bên ngoài hơi lâu nhưng cô ấy cũng không nói gì, chỉ đưa cô từ cửa nhỏ ra ngoài.
Cửa ở đó hầu như chỉ có lãnh đạo buổi trưa từ đây đi qua. Bởi vì từ đây đi tới viện gia thuộc khá gần, lúc này còn chưa tới giờ tan làm, không ai đi ngõ này cả.
Ra khỏi viện gia thuộc, trước cửa có trạm xe. Vừa hay cô không cần phải vòng đường xa, trực tiếp ngồi xe tới trường học.
Lần này tiêu hết một xu cuối cùng, khi tới lớp, tiếng chuông đúng lúc vang lên.
Giáo viên nhanh chân đi vào lớp học, Từ Tĩnh An cũng lấy sách chuẩn bị học ra, nghiêm túc nghe giáo viên giảng bài.
Buổi chiều, vừa về tới nhà liền nhìn thấy mẹ Từ.
Từ Tĩnh An ngoan ngoãn hỏi: “Mẹ, hôm nay sao mẹ về sớm như vậy?”
“Đừng nhắc nữa, buổi sáng có cung cấp thịt heo và cá biển, lúc chen chúc trật chân, hại mẹ xin nghỉ một ngày.” Vừa nhắc tới chuyện này, mẹ Từ liền tức điên, đây cũng là nguyên nhân sáng nay Từ Tĩnh An không dám về nhà.
“Mua đồ được chưa?”
“Mua rồi.” Từ Tĩnh An vừa dứt lời, mẹ Từ đã cầm cặp sách của cô lên, bắt đầu lục tìm.
Mở ra nhìn, chất vải màu lam đậm vô cùng dày dặn, nói là vải lỗi nhưng cũng chỉ có vài chấm nhỏ lác đác không ảnh hưởng gì, lúc cắt may chú ý một chút, căn bản không nhìn ra.
Tiếp đó lại từ trong cặp lấy sổ hộ khẩu ra, hóa đơn mua vải và tiền còn thừa lại.
Từ Tĩnh An mím môi, không nói tiếng nào. Nói gì? Bảo cha mẹ tôn trọng con cái, tôn trọng quyền riêng tư sao?
Đùa gì vậy! Nếu cô dám nói ra, mẹ Từ sẽ dám dùng tay dạy cô làm người!
Ngay sau đó chính là hoạt động ghi sổ phải tiến hành mỗi tháng của mẹ Từ.
Từ Tĩnh An lại bắt đầu bận rộn chuẩn bị cơm tối hôm nay.
Tuyết bên ngoài ngày càng lớn, lúc Từ Tĩnh An về giày đã bị ướt hết, hai chân lạnh cóng.
Cô tranh thủ về phòng thay đôi khác. Tuy là giày một lớp nhưng cũng tốt hơn giày bị ướt!
Dựng đôi giày ướt lên bếp hong khô.
Đến bữa tối, cả nhà lại tụ tập lại một phòng. Khó khăn lắm mới ăn được một bữa thịt trong tháng, cả nhà đều rất mong chờ!
Thịt kho vừa bưng lên bàn, mọi người đều vui muốn chết. Từ Kiến Thiết hưng phấn cầm đũa lên, đợi cha mẹ lên tiếng rồi ra tay: “Cuối cùng cũng ăn được thịt.”
“Được rồi, được rồi.” Mẹ Từ cười đùa: “Làm như chưa từng ăn bao giờ vậy.”
Bà cầm đũa lên gắp thịt bỏ vào trong bát cha Từ trước.
“Ăn đi, nhân lúc còn nóng.” Cha Từ vừa lên tiếng, thịt trên bàn lập tức ít đi một nửa, đũa như muốn bay lên.
“Bà cũng ăn.” Cha Từ thấy mẹ Từ không nỡ gắp thịt, đưa một nửa thịt trong bát mình cho mẹ Từ.
“Đủ rồi, đủ rồi.” Mẹ Từ vội ngăn lại: “Ông ăn nhiều một chút, trong nhà chúng ta, ông là người vất vả nhất. Tôi ăn một chút là được rồi!”
Đương nhiên trong số những người ăn thịt này không có Từ Tĩnh An.
Cô gắp những món khác trên bàn, mau chóng ăn cơm. Nếu không lát nữa đợi họ ăn hết thịt, đồ ăn cũng không tới lượt mình nữa.
Ở nhà họ Từ, mỗi lần ăn thịt, ăn trứng gà, chỉ cần Từ Tĩnh An chìa đũa ra, vậy thì mẹ Từ luôn sẽ nghĩ chuyện gì đó chưa làm bắt cô đi làm.
Đợi cô quay lại, dĩ nhiên là không còn lại gì.