"Ta không rõ."
"Có cái gì không rõ?" Quý Tịch cười mập mờ: "Ngoại hình của chàng đẹp thế này, nhìn khắp Đại Thiệu cũng chẳng có tên đàn ông nào đẹp hơn chàng, sao ta có thể không thích chàng được?”
Tạ Dung Sở lặng thinh mất một lúc, giọng nói lạnh nhạt: “Có lẽ đây là một cách làm nhục mới của điện hạ dành cho ta, tựa như điện hạ đã làm suốt mười năm qua. Hôm nay đột nhiên đổi tính, tự điện hạ có tin được lý do này không?”
Tên nhóc này đúng là ăn cứng chứ không ăn mềm.
Quý Tịch nghĩ ngợi rồi quyết định đổi cách: “Nếu chàng đã không tin thì chi bằng chúng ta bàn điều kiện nhé.”
Tạ Dung Sở nhíu mày.
Quý Tịch thâm thúy nói: “Bên cạnh điện của bổn cung còn có trắc điện, tuy không phải là chính điện nhưng cũng hết sức xa hoa, thoải mái dễ chịu. Nơi đó để không đã lâu. Tạ điện hạ, căn nhà tranh đó của chàng gió lùa mưa dột, ở đó thì đáng thương quá… Đương nhiên, bổn cung không chỉ có tòa điện để không đó mà còn có đặc quyền dưới một người trên vạn người. Nếu Tạ điện hạ chịu hợp tác với ta thì làm nhiều chuyện sẽ thuận tiện hơn nhiều.”
Từ mười năm trước, quê nhà Khánh Quốc của Tạ Dung Sở đã bị Đại Thiệu đánh bại, từ đó chưa từng gượng dậy nổi. Tạ Dung Sở thường xuyên nhận được thư của mẫu hậu như của toàn là hỏi tiền, chưa hề hỏi đến chuyện chàng ăn mặc ấm lạnh ra sao.
Trừ chuyện đó ra, chàng còn nuôi một đám ám vệ võ công cao cường nữa, số tiền phải tiêu pha không hề ít.
Căn cứ từ cốt truyện mà hệ thống cung cấp, Tạ Dung Sở có thể xoay sở được nhiều tiền để nuôi nhiều người như vậy là bởi chàng đã lén trao đổi với những cọc ngầm của Khánh Quốc trong đại thiệu. Những người đó đã sớm đi sâu vào giao thương của Đại Thiệu, chẳng khác gì dân chúng bình thường.
Hiện giờ Tạ Dung Sở là người thừa kế chính thống duy nhất của Khánh quốc, nên dĩ nhiên là bọn họ phải ủng hộ chàng, chu cấp mọi nhu cầu của chàng.
Nghĩ đoạn, Quý Tịch lại không nhịn được liếc nhìn chàng. Tên nhóc này cũng bận gớm nhỉ. Đã làm nhiều chuyện thế rồi mà còn giấu được kỹ như thế, quản lý được đại sự nhường ấy.
Nếu không phải bản thân nàng biết rõ hướng kịch bản thì chắc đã bị biểu hiện vô hại giả dối này lừa rồi.
Quả nhiên, Tạ Dung Sở nghe xong liền hơi dao động. Nhưng chàng vẫn chưa thể tin Quý Tịch được: “Nếu nói như vậy thì chuyện hợp tác này đối với ta quả thật không thể tốt hơn. Nhưng điện hạ, cô muốn có được gì từ ta?”
Quý Tịch lại không trả lời chàng ngay.
Ánh mắt của nàng nhìn về phía hộp bạc nhỏ ở cách đó không xa, đó là hộp nguyên chủ dùng để đựng mấy thứ thuốc tư âm kim sang. Công dụng chính là để bôi lên nơi riêng tư sau khi điên loan đảo phượng với nam sủng.