Nhưng chưa đợi nàng ghé sát vào, Tạ Dung Sở đã ghét bỏ quay mặt sang nơi khác.
***
Ngoại hình của Tạ Dung Sở quá đỗi tuấn tú, nhưng có vẻ gì đó xa cách vô cùng. Có điều lúc này gương mặt ấy lại đỏ bừng vì giận và thẹn, đôi mắt phượng lạnh nhạt nhìn Quý Tịch mang theo chút mất kiên nhẫn.
Chỉ có lúc nhìn Linh Việt, ánh mắt chàng mới có đôi nét dịu dàng.
Nhưng nàng cũng chẳng quan tâm trong lòng chàng có ai, cũng lười đoán suy nghĩ thật sự của chàng.
Nàng chỉ muốn lấy được tiền thưởng nhiệm vụ, những chuyện khác không nằm trong phạm vi lo nghĩ của nàng.
Đây cũng là phương châm của Quý Tịch, người từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, phải ăn nhờ ở đậu mà lớn.
Sau khoái lạc vui sướиɠ, đám nô tỳ nhanh chóng đi vào thu dọn, chẳng mấy chốc trong điện đã sạch sẽ trở lại.
Ngoại trừ thứ mùi lạ lẫm còn sót lại trong không khí, chẳng ai có thể ngờ nơi này vừa xảy ra chuyện gì.
Cửa cung điện đóng lại, vang lên tiếng két.
Cuối cùng Tạ Dung Sở cũng hỏi: “Rốt cuộc cô muốn gì?”
Quý Tịch khoác áo ngoài bằng tơ lụa, ngồi trên chiếc giường êm, tay đùa nghịch bánh ngọt mà hạ nhân bê lên.
“Điện hạ con tin, vừa rồi xem trò vui của bổn cung cũng mệt chứ nhỉ.” Nàng chỉ về phía đối diện: “Ngồi xuống, chúng ta trò chuyện chút.”
Tạ Dung Sở do dự một lúc, cuối cùng vẫn đi đến ngồi xuống một bên khác của giường.
“Sáng nay hồi phục thế nào rồi? Cơ thể còn chỗ nào khó chịu không?”
Tạ Dung Sở không ngờ được rằng nàng lại quan tâm chàng nên khẽ gật đầu.
“Vậy thì tốt rồi, không uổng công hôm qua bổn cung mỏi tay lâu như thế vì ngươi.”
Nhớ đến chuyện hôm qua, bầu không khí giữa hai người lại có hơi quái đản. Nhưng dù thế nào thì nàng cũng đã cứu chàng một mạng. Tạ Dung Sở nhìn nàng, giọng điệu hiếm khi hòa hoãn như thế: “Hôm qua đa tạ điên hạ đã cứu giúp.”
“Không sao, vốn dĩ độc cũng do ta hạ mà.” Quý Tịch chẳng hề nể tình gì: “Nhưng ít nhiều gì thì ta cũng được coi là ân nhân cứu mạng của ngươi. Với thân phận của bổn cung, gϊếŧ ngươi chẳng khác gì gϊếŧ một con kiến. Nhưng bổn cung vẫn chọn cứu ngươi, ngươi có biết tại sao không?”
Ánh mắt Tạ Dung Sở hiện vẻ mỉa mai: “Tâm tư của điện hạ thiên biến vạn hóa, kẻ phàm phu tục tử nào hiểu được.”
Quý Tịch lại nói: “Bởi vì, Tạ Dung Sở, ta đột nhiên phát hiện ra chàng rất thú vị.”
Nàng đột nhiên nâng cằm, lắc lư đầu hệt như một cô bé, áo ngoài lại trượt xuống vì động tác đó, để lộ bờ vai trần trụi mịn màng.
Trong áo khoác không có lấy một mảnh vải, xuống dưới là bầu vυ' trắng như tuyết ẩn hiện dấu hôn mờ mờ.
Yết hầu của Tạ Dung Sở căng chặt, lập tức thu mắt lại.