Trong điện, trên chiếc giường treo từng lớp rèm tơ lụa, bóng người xuyên thấu ẩn hiện sau lớp màn sa.
Bầu không khí tràn ngập mùi thơm thoang thoảng của thảo dược.
Khớp xương rõ ràng của người đàn ông vặn mở hộp bạc nhỏ, lấy một chút cao ra. Thuốc cao trơn mượt như mỡ dê, chạm vào cứ như đang mơn trớn làn da vừa mới tắm của nữ tử.
Quý Tịch nghiêng người trên giường ngọc, biếng nhác dùng áo khoác che khuất cơ thể. Đường cong đẫy đà như ẩn như hiện.
Tạ Dung Sở nửa quỳ dưới chân nàng, khẽ nói: “Mời điện hạ… mở chân ra…”
Cặp đùi trắng như tuyết cực kỳ ngoan ngoãn mở hé ra một độ cong nhỏ, áo lụa khoác ngoài lập tức trượt xuống để lộ vùng bụng dưới phẳng lì và đôi chân thon dài của nàng.
Ẩn giấu giữa hai chân là âʍ ɦộ láng mịn trơn mướt không một cọng lông.
"Thất lễ."
Đầu ngón tay dính thuốc mỡ hệt như đốm lửa, đốt chàng khô nóng vô cùng. Tạ Dung Sở cố giữ biểu cảm tỉnh táo, tay nắm cổ chân nàng, nhẹ nhàng tách đùi nàng ra.
Cảm nhận được đầu ngón tay lạnh như băng của chàng, đùi nàng khẽ run một chút, nửa người dưới hoàn toàn mở rộng về phía chàng.
Âʍ ɦộ phấn nộn vô cùng, hai mép thịt như thịt trai, ẩm ướt ngượng ngùng, lấp lánh ánh nước. Vì mới bị chà đạp nên hai mép thịt vẫn chưa hoàn toàn khép lại được, mấp máy hệt như cái miệng nhỏ bị chơi sưng đỏ.
Đây chính là nơi bí ẩn nhất của nữ tử, cũng là nơi chỉ rộng mở trước mặt chàng.
Tạ Dung Sở gục đầu xuống, ánh mắt tối thăm thẳm.
“Chờ chút đã.”
Lúc này, Quý Tịch đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Bây giờ vẫn chưa bôi thuốc được.”
Tạ Dung Sở nhăn mày.
“Bên trong…” Nàng hít sâu một hơi, gương mặt ửng đỏ: “Bên trong vẫn còn nước, chưa sạch sẽ.”
Trước khi bôi thuốc, chàng nhất định phải làm sạch nước trong âʍ ɦộ của nàng, lôi hết ra ngoài.
Nghe thấy yêu cầu của nàng, trong mắt Tạ Dung Sở đầy vẻ kháng cự.
Nhớ đến việc lần trước, Quý Tịch không định ép buộc chàng mà định tự rửa sạch.
Cũng chẳng sao! Cũng đã làʍ t̠ìиɦ rồi mà, chẳng phải chỉ lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người khác ngay trước mặt nam chính thôi ư? Cũng đâu phải là thủ da^ʍ trước mặt chàng, nàng làm được!
Nghĩ đến hai triệu đi Quý Tịch! Nghĩ đến hai triệu đi!
Nhưng đúng lúc này, thiếu niên lại vươn tay ra cẩn trọng vuốt ve hai mép thịt ẩm ướt mềm mại.
Ngón tay chàng rất dài, lại còn lạnh buốt, dễ dàng chạm sâu vào trong âʍ đa͙σ, chỉ là chưa có đủ kinh nghiệm nên ngón tay bất cẩn va vào vách thịt non mềm, khiến Quý Tịch phải hít sâu vào.
Tạ Dung Sở lập tức rụt tay về, nhưng lại bị Quý Tịch bắt lấy tay.
Âʍ ɦộ nàng co rút, phun ra nuốt vào đầu ngón tay chàng, cứ như đang giữ lại.