Tôi Không Thể Nào Là Thiên Tai Di Động

Chương 35

[Nhận xét: Con người vốn là loài động vật độc ác.]

Lê Bạch Thành không nói gì, bước vào thang máy, Giang Vọng và Đàm Ninh nhìn thấy cậu đi vào, xuất phát từ sự tin tưởng nên cũng lập tức đi theo.

Trong thang máy, Lê Bạch Thành nhìn thoáng qua những con số lần lượt hiển thị trên màn hình, ngay lúc cậu nhìn lên, một khuôn mặt tươi cười nháy nháy màn hình thang máy, như đang mỉm cười với cậu, hình như còn có ý lấy lòng.

Lê Bạch Thành hơi sửng sốt, nghi ngờ nhìn màn hình thang máy, để xác minh suy đoán của mình, cậu đưa tay sờ sờ vào khuôn mặt kỹ thuật số, trên má nó lập tức xuất hiện mấy vết gạch chéo nhỏ nhỏ, như đang xấu hổ.

Lê Bạch Thành:?

[Cậu còn nhớ con chó nhà hàng xóm không? Nó có cùng lý tưởng với con chó đó đấy, nếu có thể nó muốn trở thành cái thang máy chỉ phục vụ một mình cậu.]

……

Trung tâm thành phố số hai, phố 13, khu D.

Một khu phố có vẻ đã tồn tại rất lâu rồi, các tòa nhà xung quanh đổ nát, mà ở bên ngoài tòa nhà này, một bức tường cao bảy, tám mét sừng sững đứng đó, cô lập toàn bộ các tòa nhà.

Bên trong bức tường giăng rất nhiều dây cảnh báo màu vàng đen, trên dây có ghi dòng chữ "Nguy hiểm, vui lòng không đến gần", mà ở mép sợi dây cũng có dòng chữ hướng dẫn người dân đến lối ra B của ga tàu điện ngầm.

Phong cách của trạm tàu này khá quỷ dị, là kiểu phong cách chỉ có thể tìm thấy ở thế giới cũ, thanh sắt hình cánh cung cố định những tấm kính lớn, bên trên có gắn cầu thang bộ và thang cuốn, thậm chí còn là thang cuốn tự động.

Trung tâm phòng chống ô nhiễm đã phát hiện ra nơi này ngay khi chuyến tàu vừa xuất hiện.

Nhưng họ không phong tỏa khu vực này, đơn giản là vì khu vực này đã bị phong tỏa từ rất lâu về trước rồi.

Nơi mà chuyến tàu này xuất hiện vốn không phải là một ga tàu điện ngầm, mà là một tòa nhà, do nguồn ô nhiễm trong tòa nhà này bắt nguồn từ cõi chết, họ không thể dọn sạch nguồn ô nhiễm chết này, nên đã phá hủy nó thành một đống đổ nát. Sau khi Trung tâm Phòng chống ô nhiễm đánh giá mức độ nguy hiểm, họ đã quyết định phong tỏa khu vực này.

Mà bây giờ tòa nhà có nguồn ô nhiễm xuất phát từ cõi chết đã biến mất, thay thế bằng lối ra tàu điện ngầm, rõ ràng bên trong đã có gì đó thay đổi!

Sự thay đổi này ngay lập tức kinh động đến những người trong đội Điều tra của Trung tâm Phòng chống ô nhiễm, buộc họ phải cử người đến để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra ở đây.

Lúc này, một thanh niên có khuôn mặt trẻ con đang đứng trước lối vào tàu điện ngầm, sau lưng cậu ta đeo một thanh kim loại dài màu vàng, được tạo bởi nhiều mảnh kim loại liên kết với nhau hợp thành một bộ khung xương bao bên ngoài, trên màn hình còn hiển thị năng lượng đã tích lũy hiện tại là: 100%.

Kiều Thanh Dương cắn chặt môi, thân thể không ngừng run rẩy, đây là khu vực ô nhiễm đấy... Hiện tại cậu ta hối hận có phải đã muộn rồi không?

Người đàn ông mặc bộ đồ màu cầu vồng mỉm cười vỗ nhẹ lên vai Kiều Thanh Dương: "Đừng lo lắng, dựa theo màn hình giám sát hiển thị, nồng độ ô nhiễm ở khu vực này không cao, thậm chí còn chưa tới cấp E, hơn nữa thiết bị giám sát cho thấy nồng độ ô nhiễm hôm nay rất ổn định, cậu cứ vào đi, chỉ cần đi ra trong thời gian cho phép, sẽ không bị ô nhiễm ”.

"Chờ cậu thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, tôi hứa sẽ lo liệu giúp cậu, muốn đến viện nghiên cứu hay công ty nào cũng không thành vấn đề!"

Kiều Thanh Dương nhịn không được hỏi: "Sao anh không tự mình vào đi? Vì sao phải nhờ tôi?"

Người đàn ông mặc bộ đồ cầu vồng xòe tay nói: "Chúng tôi cũng muốn vào lắm, nhưng vấn đề là chiếc tàu điện ngầm này... nó kỳ thị người không có bằng cấp."

Kiều Thanh Dương chậm rãi hiện lên dấu chấm hỏi, còn chưa kịp hỏi kỳ thị người không có bằng cấp là sao thì người đàn ông mặc bộ đồ cầu vồng đã tiếp tục giải thích.