Tôi Không Thể Nào Là Thiên Tai Di Động

Chương 34

Hắn không hiểu sao người này lại bình tĩnh như vậy?

Cũng không biết bao giờ mới đến nơi...

Nhìn ra ngoài cửa sổ đen như mực, trong đầu Đàm Ninh chợt nảy ra một ý nghĩ.

Có khi nào chuyến tàu Thần Quốc này sẽ không bao giờ dừng lại, họ sẽ không bao giờ đến ga, không bao giờ về được nhà.

Chỉ mười giây sau khi hắn nghĩ về điều này, một giọng nói điện tử nữ dễ chịu vang lên ——

"Đã tới trạm Trung tâm thành phố số hai."

Đàm Ninh vừa rồi còn đang chán nản, có chút mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn sân ga sạch sẽ sáng sủa bên ngoài cửa kính trong suốt, nhìn năm chữ "Trung tâm thành phố số hai" to đùng dán trên sân ga, ánh mắt bối rối.

Tới rồi?

Mẹ nó thế là đến nơi rồi?

Tâm trạng bi thảm vừa mới xuất hiện của hắn kéo dài được nửa phút chưa?

Lê Bạch Thành cúi đầu mở màn hình điện thoại lên, đang định xem giờ trên điện thoại, trong đầu vang lên một giọng nói——

[Đừng nhìn, quả thực hai phút đã đến nơi rồi. Đừng hỏi tại sao chuyến tàu này có thể đi 300km đến Trung tâm thành phố số hai trong hai phút, xét cho cùng thì chúng ta cũng không đi tàu điện bình thường.]

Lê Bạch Thành suy nghĩ một chút, cảm thấy hệ thống nói có lý, cậu tắt điện thoại, cất vào túi, sau đó đứng dậy đi đến cửa đoàn tàu.

Cửa tàu mở ra, Lê Bạch Thành duỗi ra một chân, chân vừa đặt xuống sân ga, trong đầu cậu lại vang lên thông báo của hệ thống——

[Đinh——Chúc mừng kí chủ đã đến thế giới thực!]

[So Thần Quốc hư vô mờ mịt, tất cả mọi thứ đều giả dối kia, thế giới này thực tế hơn rất nhiều. ]

[Tất nhiên tôi không nói thế giới này xấu, nhưng nó thực tế, và thực tế thì không bao giờ đẹp đẽ cả.]

Bước vào ga tàu điện của Trung tâm thành phố số hai, Lê Bạch Thành phát hiện phong cách kiến trúc của nơi này giống hệt Thần Quốc, như là đã thống nhất phong cách trang trí với nhau, gạch lát sàn có màu xám trắng kết hợp với với gạch sọc đen dùng để trang trí. Đây là lối thiết kế thường thấy ở những ga tàu điện.

Đèn báo màu đỏ trên tàu điện ngầm vẫn sáng, biểu thị thang máy đang dừng ở tầng dưới cùng, Lê Bạch Thành nghĩ nghĩ, đưa tay ấn nút thang máy đi lên.

Đèn báo màu đỏ lại bật lên, khoảng ba giây sau, thang máy đi xuống, cánh cửa kim loại màu bạc mở ra, tuy nhìn không khác gì một chiếc thang máy bình thường, nhưng lúc này âm thanh hệ thống trong đầu lại vang lên——

[Một vật ô nhiễm rác rưởi đến mức còn không được đặt tên, trình tự ô nhiễm E-1002: Tự chữa lành. Vì quá yếu nên Thần Quốc đã đưa nó ra ngoài rồi cố định nó ở đây làm thang máy.]

[Mặc dù nó yếu nhưng thịt của nó có vị rất ngon, hơn nữa còn sở hữu khả năng tự phục hồi đáng kinh ngạc, nên ngay cả khi cậu ăn một phần cơ thể của nó, nó chỉ cần nghỉ ngơi một chút là có thể trở về nguyên trạng!]

[Tất cả những vật ô nhiễm trong ga tàu điện ngầm này đều coi nó như một loại thực phẩm dự trữ, ăn ít một, mỗi lần ăn nhiều chỉ được ăn 50% cơ thể.]

[Nhận xét: So với một lần ăn hết sạch thì chọn mỗi lần ăn một ít, không phải sẽ thường xuyên có mỹ vị ăn sao?]

Nghe hệ thống nói vậy, Lê Bạch Thành lập tức đồng cảm nhìn về phía thang máy trước mặt, nó so với gà, vịt, heo còn thảm hơn gấp bội. Tuy rằng mấy con gia cầm đấy cũng bị vỗ béo, nhưng dù sao lên bàn ăn là đã chết rồi, đau cũng chỉ đau có một lần.

Mặc dù cái thang máy này là vật ô nhiễm, nhưng cái này có phải quá tàn nhẫn không?

Giọng nói của hệ thống cao cao, mang theo sự mỉa mai khó tả:

[Cậu đừng thấy việc này tàn nhẫn quá, con người các cậu không phải cũng làm như vậy sao?]

[Có lẽ cậu không biết ở thế giới cũ con người nuôi cua thế nào đúng không? Để có nguồn thịt cua ổn định, người ta sẽ chặt 10 cái càng của cua, phần thịt đó sẽ được sản xuất thành đồ đóng hộp, những con cua bị cắt hết 10 cái càng được tiếp tục nuôi dưỡng trong một thời gian, sau đó càng của cua sẽ nhanh chóng mọc lại, cứ thế lặp đi lặp lại thôi.]