"Không phải cấp cao gì, chỉ là vật ô nhiễm cấp D mà thôi. Vốn dĩ mọi chuyện rất thuận lợi, nhưng trên đường trở về thành phố, một đồng nghiệp của chúng tôi đã bất ngờ biến thành vật ô nhiễm..."
Nghe Giang Vọng nói như vậy, trong đầu Lê Bạch Thành âm thầm so sánh với thông tin trước đó, hệ thống còn bổ sung thêm một số chi tiết cho cậu:
[Nhiệm vụ lần này của họ là xử lý một vật ô nhiễm cấp D, một người cá, ghê không, bất ngờ không?]
[Tất nhiên, người cá mà họ xử lý không phải là loại nàng tiên cá có thân người và đuôi cá trong truyện cổ tích, mà là một thứ xấu xí có thân cá, chân người.]
[Xã hội thật không công bằng, ngoại hình là thứ quyết định tất cả. Rõ ràng họ đều là người cá, người có thân người và đuôi cá là tiên cá, ai cũng yêu quý; người có thân cá và chân người lại là thứ xấu xí bị mọi người la hét, đánh đập. Than ôi, hiện thực xã hội, hiện thực nhân loại.]
Lê Bạch Thành nghe Giang Vọng miêu tả quá trình dọn sạch chất ô nhiễm, mới chậm rãi gật đầu, mãi cho đên khi ba người đi đến sân ga tàu điện.
Lê Bạch Thành hỏi: “Làm cái này rất nguy hiểm, cậu nghĩ thế nào mà đi tham gia vào đội Hậu cần của Trung tâm phòng chống ô nhiễm?”
"Tôi..." Giang Vọng có chút lúng túng, quay mặt đi, đợi một lúc mới lắp bắp nói: "Nếu tôi nói, anh phải hứa không được cười nhạo tôi, tôi mới nói!"
Lê Bách Thành gật đầu, Đàm Ninh ở bên cạnh không cần phải nói, cũng gật đầu, dưới cái nhìn của hai người, Giang Vọng mở miệng.
"Tôi muốn cứu thế giới."
Vẻ mặt của Giang Vọng rất kiên định lại nghiêm túc, ai cũng có thể thấy rằng hắn rất nghiêm túc!
Giọng nói của hắn không lớn nhưng mạnh mẽ.
Rõ ràng chỉ là một câu nói đơn giản nhưng lại giáng vào trái tim Đàm Ninh một cú đấm nặng nề.
Lời nói của Giang Vọng nghe có vẻ không thực tế, nhưng ít nhất hắn vẫn có ước mơ, muốn làm điều gì đó cho thế giới, muốn thay đổi cái thế giới tuyệt vọng này.
Đàm Ninh không khỏi nghĩ đến bản thân khi vừa thức tỉnh dị năng, lúc đó cũng cho rằng mình đặc biệt, có thể thay đổi thế giới, nhưng thực tế, đối mặt với vật ô nhiễm, con người chẳng khác nào kiến
đối đầu với voi.
Hắn không biết mình đã từ bỏ ước mơ này từ khi nào, tóm lại là đã từ bỏ.
“Khá tốt.” Lê Bạch Thành nhìn Giang Vọng, cậu thật sự nghĩ rằng lý tưởng của Giang Vọng khá tốt.
Giang Vọng khó có khi ngượng ngùng: "Anh Lê, anh không thấy tôi ngu ngốc ngây thơ sao?"
Lê Bạch Thành lắc đầu, đè xuống nụ cười bất cần đời trên mặt, gằn từng chữ một, nói: "Không, ngược lại, tôi cảm thấy cậu rất lợi hại, ít nhất..."
"Ít nhất cậu vẫn còn dũng khí để đối mặt với thế giới này."
"Nhưng cậu không sợ sao? Khi đối mặt với những vật ô nhiễm đó? Cậu có thể sẽ chết." Lê Bạch Thành sau khi suy nghĩ một chút liền hỏi Giang Vọng.
Giang Vọng ngược lại cười cười, bình tĩnh nói: "Có gì đâu mà sợ, dù sao chúng ta chỉ có thể đến thế giới này một lần. Nếu chết thì chết thôi." *
Nhìn lời nhắc tàu đã đến trạm trên màn hình LCD mới toanh, Lê Bạch Thành lẩm bẩm: "Đúng vậy, không có gì phải sợ cả, dù sao cũng chỉ có lần này thôi."
[Huhuhu, hắn làm ta khóc chết mất.]
Ánh sáng trắng chói mắt chiếu vào trong bóng tối, đinh một tiếng, đoàn tàu đã tiến vào ga.
Cửa tàu mở ra, Lê Bạch Thành nhanh chóng bước vào.
Đi vào tàu điện ngầm, nhìn thấy hai người phía sau còn đứng ở cửa, Lê Bạch Thành nhướng mày: “Hai người không lên à?”
Hai người họ hít một hơi thật sâu, bước lên xe, đi đến bên cạnh Lê Bạch Thành, ngồi xuống ghế cạnh cậu.
Trên tàu chống không, không có hành khách nào ngoại trừ ba người họ.
Đoàn tàu khởi hành trong nháy mắt, ngoài cửa sổ liền chìm vào bóng tối.
"Loảng xoảng--"
"Loảng xoảng--"
Trong bóng tối, tiếng ma sát giữa trục tàu và đường ray đặc biệt chói tai.
So với vẻ thản nhiên nhàn nhã của Lê Bạch Thành, hai người kia rõ ràng có chút co quắp căng thẳng. Đàm Ninh nghiêng đầu nhìn Lê Bạch Thành, thấy Lê Bạch Thành đang nhắm mắt nghỉ ngơi, liền hít sâu hai hơi.