Tôi Không Thể Nào Là Thiên Tai Di Động

Chương 32

Mạnh Thiển Thiển: [Tình yêu]

Lê Bạch Thành: "..."

Cách một màn hình điện thoại, Lê Bạch Thành vẫn có thể tưởng tượng ra một vật ô nhiễm cấp E nào đó đang cố gắng gửi tin nhắn cho cậu, trong khi trốn tránh một vật ô nhiễm cấp B khác.

Đừng nói nữa.

Thực sự đừng nói nữa.

Vì vật ô nhiễm này thực sự rất tốt bụng.

Cậu có thể tưởng tượng ra cảnh cô gái nhà bên nhìn cậu bằng đôi mắt nai, sau đó giả vờ ngập ngừng không muốn nói.

Chậc.

Tự nhiên cảm thấy áy náy quá.

Quả nhiên không thể quá đạo đức, hệ thống nói không sai.

Lê Bạch Thành tắt điện thoại di động, có lẽ sẽ sớm đến trạm, cậu tra cứu thông tin chuyến tàu trên màn hình điện tử trong toa, đúng như dự đoán, bọn họ đã đến trạm rồi.

"Đinh—đã đến trạm trung tâm thành phố. Những hành khách cần rời ga hoặc chuyển sang tuyến khác, vui lòng chuẩn bị xuống tàu, cửa hai bên đã mở."

Sau khi ba người xuống tàu, Lê Bạch Thành không đưa hai người chuyển tuyến ngay, mà dừng lại trước máy rút tiền trong ga tàu điện ngầm.

Lần trước lúc cậu trả tiền cho mấy y tá, hệ thống nhắc nhở cậu nên giữ lại chút tiền mặt của Thần Quốc, có thể sử dụng được khi ra ngoài, vì thế trước khi rời đi, cậu định rút ít tiền mang đi phòng thân.

Bất kể tiền của Thần Quốc có thể dùng được ở bên ngoài như hệ thống nói hay không, mấy thứ như này vẫn phải chuẩn bị tốt!

Dù sao sau khi rời khỏi Thần Quốc, số tiền trong thẻ ngân hàng của cậu cũng không thể sử dụng được nữa.

Lê Bạch Thành nhìn về phía chiếc máy ATM cách mình năm sáu mét, đang muốn hỏi hệ thống cái máy ATM này có bình thường không, giọng nói hệ thống đã vang lên trong đầu——

[Đừng hỏi tôi có bình thường hay không, ở Thần Quốc thì làm sao có thứ gì bình thường được?]

[Nhưng mà cậu cứ yên tâm rút tiền đi, tuy rằng vào ban đêm, nó và người giám sát thường phối hợp với nhau để ăn những vật ô nhiễm rút tiền ở đây, nhưng bây giờ là ban ngày.]

Nhìn thấy Lê Bạch Thành dùng thẻ để rút tiền, Giang Vọng định muốn hỏi Lê Bạch Thành lấy thẻ ở đâu, nhưng lại nghẹn họng không nói lên lời.

Ôi, có gì đâu mà phải hỏi?

Giang Vọng im lặng thở dài, nhìn bóng lưng Lê Bạch Thành, hơi đau lòng.

Còn phải nói, cái thẻ này nhất định là do mấy tên ô nhiễm trong bệnh viện đưa cho anh Lê.

Tất cả đều là tiền bán thân của anh Lê!

Nếu bây giờ hắn hỏi, chẳng phải là xát muối vào vết thương của anh Lê sao?

Giang Vọng cảm thấy mình nên giả vờ như không biết gì.

Thấy Lê Bách Thành dùng thẻ rút tiền, Đàm Ninh giật giật khóe miệng.

Không đúng... người này đã lấy được bao nhiêu thứ từ vật ô nhiễm vậy?! Cậu ta hỏi vật ô nhiễm có thể lấy điện thoại không, có thể vay tiền không... Điều kì quái nhất chính là cậu ta còn có cả thẻ ngân hàng?

Như thế có ổn không vậy?

Đám ô nhiễm kia bị cậu ta lừa đến quần cũng không còn!

Đàm Ninh cảm thấy tâm trạng của mình rất kỳ quái, thực ra hắn có chút đồng cảm với những vật ô nhiễm kia! Cậu ta thật quá đáng!

Lê Bạch Thành đương nhiên không biết hai người họ đang nghĩ gì, cậu muốn rút toàn bộ số tiền trong thẻ, nhưng cái máy ATM vô đạo đức này chỉ còn hơn 13.000 tệ, Lê Bạch Thành không còn cách nào khác, đành phải từ bỏ.

Ba người sau khi đổi đến ba, bốn tuyến khác nhau mới đến được tuyến số 0 mới mở.

Ga tàu điện vắng tanh, không có một chút âm thanh nào, yên tĩnh đến mức quỷ dị, ngoại trừ bảo vệ và người soát vé ra thì chẳng còn ai.

Trong tàu điện, mọi thứ đều rất mới, vài hành khách đến đây giống như chỉ để xem ga tàu điện mới.

Ở đây quá yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi khiến người ta cảm thấy áp lực.

Thấy hai người kia căng thẳng, Lê Bạch Thành chủ động khơi chuyện, hỏi về nhiệm vụ trước đây của bọn họ, mặc dù cậu đã nghe hệ thống nói rất nhiều, nhưng Lê Bạch Thành vẫn hỏi về vấn đề này.