[Nhận xét: Tôi và dì không đội trời chung!]
Ánh mắt Lê Bạch Thành đảo quanh, rơi vào người đàn ông trung niên ngồi cạnh cô nữ sinh kia, ông ta đang dựa vào cửa sổ ngủ gật.
[Một vật ô nhiễm cấp D, đã phải trải qua 996 sự tra tấn, kiệt quệ về cả thể chất lẫn tinh thần, tuy tóc trên đỉnh đầu trông có vẻ dày nhưng thực ra là tóc giả đấy.]
[Nhận: Lần đầu tiên nhìn thấy đầu Lưu Hải*, gặp lại Địa Trung Hải. ]
Lê Bạch Thành nghe tiếng hệ thống trong đầu, không nói gì, im lặng nhìn người trên tàu.
[Vật ô nhiễm cấp B...]
[Cấp A...]
Trong lúc cậu đánh giá, âm thanh hệ thống không ngừng vang lên trong đầu cậu, giới thiệu cho cậu những ô nhiễm xung quanh.
Khác với Lê Bạch Thành đang ngồi thoải mái, cơ bắp Giang Vọng và Đàm Ninh lúc này căng chặt, sợ mấy vật ô nhiễm này đột nhiên vây lại đây đánh họ, dù sao trước đây hai người họ cũng chưa từng tiếp xúc với nhiều vật ô nhiễm như này.
Nói thật, nếu không phải có Lê Bạch Thành ở đây, bọn họ đã quay người xuống tàu từ lâu rồi.
Giang Vọng không nhịn được nhìn về phía Lê Bạch Thành, hắn định bắt chuyện với Lê Bạch Thành để phân tâm, nhưng lại phát hiện Lê Bạch Thành đang nhắn tin cùng ai đó trên điện thoại.
Giang Vọng nhanh chóng liếc nhìn giao diện điện thoại của Lê Bạch Thành, nhìn thấy ba chữ "Mạnh Thiển Thiển" viết trên vị trí liên lạc, Giang Vọng có trí nhớ khá tốt, nhanh chóng nhớ ra Mạnh Thiển Thiển là ai.
Mạnh Thiển Thiển: [Lê tiên sinh, anh muốn ăn gì? Tôi vừa vặn đang ở căng tin, có thể mang đến cho anh luôn.]
Mạnh Thiển Thiển: [Hình ảnh]
Hắn không để ý Lê Bạch Thành trả lời cái gì, Giang Vọng chợt ý thức được gì đó, hắn vừa nghĩ đến liền hỏi luôn: "Đúng rồi, anh Lê, điện thoại của anh từ đâu ra vậy?"
Lê Bạch Thành đang suy nghĩ nên trả lời tin nhắn thế nào, ngẩng đầu nhìn Giang Vọng, bất đắc dĩ thở dài nói: "Ôi, sao đã tới rồi? Ai, vốn dĩ tôi cũng không định nói, nhưng nếu anh hỏi, tôi đành nói cho anh biết vậy…”
Nghe Lê Bạch Thành kể bản thân bán đứng nhan sắc như thế nào, thỏa hiệp như thế nào để lấy được chiếc điện thoại này từ tay những vật ô nhiễm kia, đôi mắt hơi hẹp dài lại của Giang Vọng trừng lớn thành một đôi mắt nai.
Bị mấy vật ô nhiễm làm bẩn... Sự hy sinh này lớn lao quá mức rồi phải không?
Trong đầu Giang Vọng lập tức nghĩ đến một vật ô nhiễm có đầy xúc tu, dùng xúc tu quấn chặt Lê Bạch Thành, sau đó... Hắn vừa nghĩ đến đây liền rùng mình, cả người đều thấy không ổn.
Quả nhiên đại ca chính là đại ca, cái gì cũng có lý do của nó cả!
Có thể chịu được những thứ người bình thường không thể chịu được!
Đối mặt với ánh mắt khϊếp sợ của Giang Vọng, Lê Bạch Thành cố ý nở nụ cười khổ ba phần chua xót bảy phần bất đắc dĩ, sâu kín thở dài: “Tôi làm vậy cũng là để sống sót, tôi đã bán nhan sắc của mình cho vật ô nhiễm, anh đừng nói cho người khác biết, nếu có ai phát hiện ra, tôi sẽ..."
Giang Vọng nghe được lời này lập tức gật đầu, giơ tay lên miệng làm động tác kéo khóa: "Anh Lê yên tâm, tôi sẽ không bao giờ nói cho ai biết!"
Đàm Ninh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Vọng, khóe miệng giật giật, nhất thời không biết phải nói gì.
Hai người này đúng là... một người dám nói... người kia con mẹ nó thật sự dám tin!
[Cậu lừa cả trẻ con như vậy, không thấy cắn rứt lương tâm sao?]
Lê Bạch Thành:?
Tôi có cái đó hả?
[…]
Lê Bách Thành liếc nhìn Giang Vọng, vẻ mặt thông cảm, thoáng quay đi chỗ khác, so với vẻ mặt có vẻ lạnh lùng xa cách, tính cách thật của người này khá đáng yêu, còn ngốc nghếch, chơi đùa chút cũng vui.
Sau khi đùa giỡn Giang Vọng, điện thoại Lê Bạch Thành cầm trên tay lại sáng lên, cậu mở điện thoại ra xem.
Mạnh Thiển Thiển: [Bác sĩ Đường vẫn chưa đến bệnh viện, ông ấy thường 9 giờ mới đến.]
Lê Bạch Thành suy nghĩ một chút rồi nói cảm ơn, người bên kia dường như vẫn luôn canh điện thoại, sau khi nhìn thấy tin nhắn của cậu, lập tức trả lời, nhưng vẫn là đang soạn tin, chờ một lúc lâu, đại khái khoảng năm, sáu phút sau Lê Bạch Thành mới nhận được một tin nhắn.