Tôi Không Thể Nào Là Thiên Tai Di Động

Chương 36

Hóa ra lúc 12h57 đêm qua, ngay khi tàu điện ngầm xuất hiện, Trung tâm Phòng chống ô nhiễm đã cử người vào điều tra, nhưng tất cả những người này không có cách nào tiến vào bên trong trạm tàu điện được.

Chỉ cần mọi người bước xuống cầu thang sẽ có cảm giác giống như đang đi trên cầu thang Penrose*, không thể đi xuống cuối, chỉ có thể quay đầu rời khỏi đây.

“Theo phân tích của chúng tôi, không thể tiến vào trạm tàu điện trong thời gian nó không hoạt động, vì vậy chúng tôi đã thử đợi đến ban ngày, nhưng rốt cuộc vẫn không thể vào được.”

"Ngay khi chúng tôi tưởng rằng đã hết đường xoay sở, trí tuệ nhân tạo Motar đã mang đến một tin tốt. Kết quả tìm kiếm cho thấy đã có thêm thông tin tuyển dụng từ trạm ga tàu điện ngầm này trên các trang web tuyển dụng lớn."

---Nhà ga Trung tâm thành phố số hai đã được khai trương vào ngày hôm qua. Do nhu cầu phát triển của Tuyến số 0, trạm tàu điện xin thông báo tuyển người bán vé có bằng cấp khoa chính quy trở lên---

Kiều Thanh Dương nhìn người đàn ông mặc bộ đồ cầu vồng, trầm mặc một lát rồi hỏi: “Thế có nghĩa là chỉ tuyển sinh viên đúng không?”

Người đàn ông mặc bộ đồ cầu vồng nhăn nhó gật đầu, toàn bộ Bộ phận An ninh... không thể có lấy một sinh viên đại học nào, Đội Hậu cần, Bộ Thông tin thì khỏi phải nói, chính xác là không một ai có đủ tư cách tiến vào trạm tàu điện này. Toàn bộ Trung tâm Phòng chống ô nhiễm đã bị một ga tàu điện ngầm phân biệt đối xử!

Sau khi thế giới bị hủy diệt, do nguồn lực có hạn nên rất ít người có thể vào đại học, có thể nói những người học đại học đều là những người ưu tú nhất trong số những người ưu tú.

Tâm trạng Kiều Thanh Dương rất phức tạp, là một học sinh xuất thân từ một gia đình bình thường, cho nên việc cậu ta có thể thi đậu đại học, nói là kỳ tích cũng không quá.

Cách đây mấy tháng, cậu ta tốt nghiệp đại học, sau khi tốt nghiệp thì thuận lợi tìm được một công việc tử tế, nhưng chỉ làm được một tháng đã bị sa thải.

Cậu ta bị buộc tội ăn cắp bản thảo thiết kế của người khác, trong khi thực tế cậu ta mới chính là người bị đánh cắp.

Kiều Thanh Dương đi đến đối chất với kẻ ăn cắp, nhưng hắn không chịu thừa nhận, vì tên này có người hậu thuẫn phía sau nên cuối cùng cậu ta đã bị sa thải, mặc dù không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh Kiều Thanh Dương ăn cắp ý tưởng của hắn, nhưng những công ty khác hiển nhiên không cho rằng cậu vô tội, cứ như vậy, bao nhiêu hồ sơ xin việc gửi đi như đá chìm đáy biển.

Cậu ta vốn đã tuyệt vọng lắm rồi, lúc chuẩn bị bỏ cuộc, Trung tâm Phòng chống ô nhiễm đã bất ngờ liên hệ, hứa sẽ tìm cho cậu ta một công việc tử tế khi hoàn thành nhiệm vụ này.

Kiều Thanh Dương nhìn ga tàu điện ngầm, sau đó nhìn người đàn ông mặc bộ đồ cầu vồng, nghiến răng nghiến lợi hỏi lại: “Anh thực sự sẽ giúp tôi tìm việc đúng không?”

Trình Văn Tuyết: "Cậu yên tâm đi, còn nhớ quy tắc tôi nói với cậu không? Nếu cảm thấy bản thân đang gặp nguy hiểm, có thể lập tức rời đi!"

Kiều Thanh Dương gật đầu, hít một hơi thật sâu, chạm vào chiếc máy xếp hình Tetris** vừa mới mua, thậm chí còn thành kính lạy lạy chiếc máy chơi game như lạy một vị thần, sau đó mới cất bước đi về phía ga tàu.

"Sinh viên đại học chuẩn bị tiến vào khu vực ô nhiễm nộp đơn xin việc!"

Một nhóm binh sĩ được vũ trang đạn thật với bộ khung xương gắn trên người đang canh gác ở gần đó, sẵn sàng ứng phó với bất kỳ tình huống nào có thể phát sinh.

Kiều Thanh Dương vốn nghĩ rằng nếu sau khi vào không thể tiến vào trong trạm tàu điện ngầm như những người ở Trung tâm Phòng chống ô nhiễm thì cậu ta sẽ lập tức quay lại, nhưng không ngờ bản thân lại thuận lợi đi vào.

Vốn tưởng rằng bên trong trạm tàu điện ngầm sẽ có rất nhiều người, nhưng khi cậu ta đi qua hành lang dài màu trắng, đến lối vào ga tàu điện ngầm, cậu ta nhận thấy trong ga tàu điện không có một ai, không gian bên trong rất im ắng, trên biển chỉ dẫn viết "tuyến số 0” và "Tuyến tàu điện ngầm số 0" cùng nhiều thứ linh tinh khác, thậm chí còn có biển báo chỉ đường.