"Đây là quần áo tôi mua cho anh, tôi biết lúc trước cũng có vài đồng nghiệp cũng mua quần áo cho anh, nhưng đang giữa mùa hè, anh không thể mặc một bộ quần áo hai ngày được."
Trước khi Lê Bạch Thành kịp từ chối, cô y tá nhỏ như con chim sẻ, nói chuyện không ngừng, trước khi rời đi còn thêm WeChat Lê Bạch Thành.
[Oa, mặc dù chỉ là một con gà yếu cấp E, nhưng lại có thể nhận được hảo cảm của cậu, không phải vừa được thêm WeChat sao? Phân vân quá nhỉ! Quả nhiên, chỉ có đàn ông mới hiểu đàn ông! ]
Lê Bạch Thành: ?
[Vậy cậu định để cô ấy là bé ba hay bé tư? ]
Lê Bạch Thành: Không, tôi có thể rời khỏi cái vòng thị phi này không? Tôi không thể làm một người đàng hoàng sao? Với cả đừng nghĩ câu trước đó cậu nói tôi không nghe thấy!
Hệ thống: [...0.0]
Khóe miệng Lê Bạch Thành giật giật, giây tiếp theo tiếng gõ cửa phòng bệnh lại vang lên, một nữ y tá xinh đẹp mặc đồng phục đi vào, trên tay cầm hai túi đồ.
Giang Vọng: ?
Đàm Ninh: ?
Mười phút trôi qua.
Biểu tình của Đàm Ninh cùng Giang Vọng mười phần kỳ quái.
Xem mười phút vừa rồi họ thấy gì kìa? Nói một cách đơn giản, mấy y tá ô nhiễm trong bệnh viện lần lượt đem đồ đến cho Lê Bạch Thành.
Có người đem đồ ăn, người đem nước, người đem bánh mì, người đem trà sữa, người đem quần áo, thậm chí có người đem cả chăn, họ nói sợ điều hòa trong bệnh viện quá lạnh, lo Lê Bạch Thành sẽ bị cảm.
Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, sáu y tá liên tiếp đến phòng của họ, hai trong số các y tá khi đến đã va vào nhau, rồi xảy ra một cuộc cãi vã ở cửa phòng bệnh, trông như một bộ phim truyền hình tình yêu ở quốc gia Đông Á nào đó trước khi thế giới cũ bị hủy diệt. Vì tranh giành tình yêu của nam chính, nữ chính và nữ hai suýt nữa xé xác nhau ngay tại chỗ. Nếu không phải Lê Bạch Thành kịp thời ngăn cản, hai nữ y tá kia thật sự đã lao vào đánh nhau rồi.
"Rầm."
Cùng với tiếng đóng cửa phòng bệnh, Đàm Ninh lấy lại tinh thần, biểu tình cổ quái nhìn về phía người đàn ông đang thu thập một đống đồ của mấy người ô nhiễm kia đem tặng.
Đến nỗi Giang Vọng ngồi một bên cũng phải ngẩn ra, không hiểu, hoàn toàn không hiểu, thật sự chấn động!
Không phải hắn chưa từng gặp qua Hải Vương nuôi cá, mà là do hắn chưa từng gặp qua Hải Vương nuôi cá ô nhiễm!
Không chỉ nuôi cá ô nhiễm, người này còn lừa tiền của những vật ô nhiễm kia!
Dường như để chứng minh cho họ thấy phí phẫu thuật thực sự là tiền đi vay mượn, lúc vài cô y tá ô nhiễm đem đồ đến, người này còn hỏi mượn tiền từng người một, mấy cô y tá đó lập tức cho cậu ta vay, không chút do dự.
Mẹ nó kia là vật ô nhiễm đấy!
Sao cậu dám!
Gan thật!
Giang Vọng cảm thấy tam quan của bản thân đã thay đổi, nghĩ lại lời nói của mình mười phút trước, thậm chí mơ hồ cảm thấy trên mặt có chút đau, mặt đẹp trai hiện lên vẻ không hài lòng.