Tôi Không Thể Nào Là Thiên Tai Di Động

Chương 20

“Anh xem, không phải mượn được rồi sao?” Lê Bạch Thành giơ

thẻ ngân hàng trong tay lên, khóe môi hơi nhếch, còn tiện tay đưa ly trà sữa qua.

Giang Vọng :)

Miễn là tôi không để ý, không ai có thể tát vào mặt tôi.

Giang Vọng mím môi, gần như máy móc nhận lấy ly trà sữa từ tay Lê Bạch Thành, vừa định uống, nhưng khi môi vừa chạm vào ống hút, hắn lại mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.

Không…

Trà sữa này có bình thường không?

Giang Vọng nhìn ly trà sữa trong tay, im lặng một lúc, cuối cùng hắn vẫn không dám uống, mặc dù hiện tại cái bụng đang kêu gào.

Lê Bạch Thành cười nói: "Thức ăn ở đây thì chắc là ăn được, dù sao tôi cũng đã thử qua rồi, ăn hay không là quyền của anh. Nói thật, hôm nay bận rộn cả một ngày, thật sự rất đói."

Lê Bạch Thành ăn cũng không nhanh lắm, cậu nhai nhai chậm rãi nuốt, đồng thời nói chuyện cùng hệ thống trong đầu, hỏi xem có biện pháp nào rời khỏi Thần Quốc không.

Hắn vừa hỏi xong, trong đầu liền vang lên âm thanh hệ thống cầu xin:

[Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết, dù sao tôi cũng chỉ là một đứa trẻ yếu ớt mới sinh được mấy ngày, không thể kiểm soát được tiểu dị năng của bản thân mà thôi.]

Khóe miệng Lê Bạch Thành giật giật.

Thế tiên tri đâu?

Chỉ có thế này?

Vậy cậu cuối cùng có thể biết trước được cái gì?

[...Đừng mắng nữa, tôi khóc rồi đấy, to lắm. Nơi này dù sao cũng là Thần Quốc, là nguồn ô nhiễm cấp SSS duy nhất trên thế giới, ở chỗ này cũng ảnh hưởng đến việc tôi phát huy sức mạnh chứ! ]

Lê Bạch Thành nhướng mày, ở trong đầu tiếp tục hỏi hệ thống: "Vậy cậu biết tên hàng xóm kia của tôi đi ra ngoài thế nào sao? Tôi nghe ý tứ của cậu, chắc hẳn hắn không chỉ ra vào Thần Quốc một hai lần."

Hệ thống dùng âm thanh cổ quái ho khan hai tiếng, giống như con người chuẩn bị phát biểu gì đó đều sẽ hắng giọng như vậy:

[Mơ. Tôi cũng đã nói với cậu rồi, trình tự ô nhiễm của hắn là "Thần chi ác mộng", hắn có thể điều khiển những giấc mơ, khi hắn chìm vào giấc ngủ, những người xung quanh sẽ chìm vào giấc ngủ theo hắn. Ngoài cái này ra, hắn còn có thể đi vào giấc mơ của người khác.]

[ Hắn dựa vào giấc mơ để rời khỏi Thần Quốc, khi giấc mơ của người ngoài trùng khớp với cảnh trong mơ của hắn, hắn có thể theo cảnh tượng trong đó mà rời khỏi Thần Quốc.]

[Phương pháp của hắn không có nhiều giá trị tham khảo đối với cậu.]

Lê Bạch Thành trầm mặc một hồi, ước chừng nửa phút sau mới tiếp tục hỏi: "Cậu cảm thấy rời đi bằng đường cao tốc thì thế nào?"

"Tôi ở chỗ này lâu như vậy, vẫn biết nơi này vận hành giống thế giới cũ trước khi bị hủy diệt, mà nơi này trước khi bị hủy diệt, có ít nhất bảy đường cao tốc có thể ra khỏi Thần Quốc."

[Thật ra phương pháp này đã được nhiều người thử nghiệm trước rồi, những người tiến vào Thần Quốc phát hiện nơi này vẫn vận hành như thế giới cũ, muốn lợi dụng điều này để rời khỏi Thần Quốc, đáng tiếc không ai tìm được lối vào trạm thu phí cao tốc, cuối cùng vẫn bị mắc kẹt, chết ở Thần Quốc, biến thành vật ô nhiễm.]