Tôi Không Thể Nào Là Thiên Tai Di Động

Chương 18

May mắn, nhờ đoạn nhạc đệm này, bầu không khí giữa ba người trở nên hài hòa hơn nhiều, ngay cả Đàm Ninh luôn nghiêm túc, trên mặt cũng hiện lên ý cười.

Thấy Đàm Ninh cũng đang cười, Giang Vọng có chút khó chịu dựa lưng vào giường bệnh.

Ánh đèn không mấy sáng sủa trong phòng bệnh càng tô điểm thêm cho đường nét sạch sẽ của hắn.

Lê Bạch Thành nhìn Giang Vọng, phải nói rằng khuôn mặt đẹp trai của hắn không có gì để chê, ngay cả nhà điêu khắc khó tính nhất cũng không thể tìm ra bất kỳ điểm xấu nào trên khuôn mặt này.

Lê Bạch Thành liếc nhìn Giang Vọng đang nằm trên giường, khóe môi khẽ nhếch.

Còn phải nói.

Nhìn như vậy, thật sự có chút đáng thương.

Đặt người đàn ông tên Giang Vọng này cùng một chỗ với khả năng "Nhìn tôi thật đáng thương" của hắn ta, cuối cùng cũng không còn vẻ gì mâu thuẫn.

Sau khi bác sĩ Đường rời đi, Đàm Ninh trầm mặt nhìn Lê Bạch Thành hỏi: "Lê tiên sinh, cậu lấy tiền ở đâu để trả trước tiền thuốc cho chúng tôi? Hơn nữa —— hẳn 1 vạn tệ, cậu không định giải thích cho chúng tôi sao?"

"Tôi mượn."

Lê Bạch Thành đáp lại hai chữ, ngữ khí rất nhẹ.

"Mượn? Cậu mượn ai?" Đàm Ninh tò mò hỏi.

Lê Bạch Thành thản nhiên chỉ vào cửa, bình tĩnh nói: "Y tá ở đây."

Thấy Đàm Ninh cau mày, còn chưa kịp mở miệng, Lê Bạch Thành đã nói "Có thể anh không tin, nhưng các y tá ở đây đều rất thích tôi, bọn họ vì tôi, thậm chí còn có thể đánh nhau."

Lê Bạch Thành vừa dứt lời, liền thấy một tiếng cười nhạo.

"Xin lỗi, tôi không nhịn được cười." Giang Vọng nhếch miệng, ngữ khí lãnh đạm, lạnh lùng: "Cho dù là viện cớ, tôi cũng khuyên cậu nên bịa ra cái cớ hợp lý chút đi? Cậu cảm thấy lời vừa rồi có lý sao?"

"Đừng coi người ta là đồ ngốc! Nói vật ô nhiễm thích cậu, cho cậu mượn tiền, mệt cho cậu phải nghĩ ra lý do đấy rồi!"

Đúng là cậu không có hỏi mượn tiền của y tá, làm việc ngần ấy năm, trong thẻ ngân hàng của cậu vẫn còn một ít tiền, cho nên cũng không cần thiết phải đi mượn 1 vạn tệ, nhưng nếu cậu không nói thế thì cũng không thể giải thích được số tiền ấy từ đâu ra, dù sao thân phận hiện tại của cậu cũng chỉ là một dị năng giả mới tiến vào Thần Quốc chưa đầy hai ngày.

Ngay khi Lê Bạch Thành đang nghĩ nên giải thích chuyện này như thế nào, tiếng gõ cửa bên ngoài lại vang lên.

Không chờ ba người Lê Bạch Thành kịp mở cửa, người bên ngoài đã đẩy cửa đi vào.

Là cô y tá nhỏ vừa đi cùng bác sĩ Đường, Lê Bạch Thành nhớ hệ thống nói cô y tá này là vật ô nhiễm cấp E. Vì nhỏ yếu nên hay bị một y tá trong thể phân hạch bắt nạt.

Cô y tá nhỏ rất dễ thương, vừa đi vừa nhún nhảy, trên môi nở nụ cười ngọt ngào, chắp tay sau lưng bước vào.

"Lê tiên sinh, cái này cho anh." Cô y tá nhỏ đưa hai túi giấy giấu sau lưng cho Lê Bạch Thành, nói: "Tôi thấy anh vẫn luôn trông chừng bọn họ, bữa tối cũng chưa ăn, nên tôi gọi chút đồ ăn mang về cho anh, không biết anh thích ăn gì nên tùy tiện gọi một ít. Còn cái này..."