Tôi Không Thể Nào Là Thiên Tai Di Động

Chương 17

Đàm Ninh: "Đòi tiền? "

Giang Vọng: "Mẹ nó còn đòi tiền sao? "

Lê Bạch Thành bĩu môi.

Đến bệnh viện chữa bệnh chẳng lẽ không thanh toán viện phí à?

Nhưng mà giá cả như vậy có hơi đắt quá không?

Lê Bạch Thành nhìn bụng Đàm Ninh, nghĩ đến lời bác sĩ Đường nói ban nãy, lại đột nhiên cảm thấy cũng không đắt lắm.

Bệnh viện nào không tốn 100.000 đến 200.000 nhân dân tệ cho một ca đại phẫu? Hơn nữa, bác sĩ Đường đã thay tất cả các cơ quan nội tạng của Đàm Ninh cùng một lúc, ông ấy cũng chỉ lấy hơn 560.000 nhân dân tệ, giá cả thế này là rất có lương tâm rồi đấy hiểu không!

Bác sĩ Đường thấy hai người im lặng, nụ cười quanh năm không thay đổi liền biến mất, hai mắt nheo lại thành một độ cung nguy hiểm.

"Hai người... không phải không có tiền đi?"

Lê Bạch Thành tiến lên một bước, giảng hòa nói: "Có chứ, sao lại không? Vừa rồi tôi cùng hai người bọn họ nói chuyện phiếm, Tiểu Giang đây thật sự là phú nhị đại! Gia đình điều hành một công ty, cực kỳ giàu có!"

Lê Bạch Thành chỉ chỉ vào Giang Vọng: "Chú nhìn mặt tiểu Giang xem!"

Bác sĩ Đường: "?"

Giang Vọng: "?"

Đàm Ninh: "?"

Ba người đồng thời nhìn về phía Lê Bạch Thành, trong mắt hiện lên cùng một câu hỏi - "Nhìn mặt hắn làm gì?"

Lê Bạch Thành: "Đẹp không?"

Bác sĩ Đường cẩn thận nhìn Giang Vọng, gật đầu.

Lê Bạch Thành: "Muốn véo không?"

Bác sĩ Đường gật đầu.

Lê Bạch Thành: "Chú muốn đánh hắn không?"

Bác sĩ Đường gật đầu.

Lê Bạch Thành: "Vậy đúng rồi! Đây chính là khí chất! Tiểu Giang, chú nhìn thoáng qua liền có thể biết hắn là phú nhị đại phế vật! Loại khí chất này căn bản không thể che giấu!"

"Tôi nói đúng không, Tiểu Giang?" Lê Bạch Thành chớp mắt nhìn Giang Vọng nói.

Giang Vọng không khỏi giật giật khóe miệng, trong lòng chậm rãi hiện một dấu "?"

Cậu muốn tôi gật đầu thừa nhận tôi là đồ phế vật đúng không?

Tôi nghi ngờ rằng các người đang hợp tác để mắng tôi, mặc dù tôi không có bằng chứng.

Giang Vọng giật giật khóe miệng, cuối cùng, dưới ánh mắt của ba người họ, bình tĩnh nhìn bác sĩ Đường gật đầu, thậm chí có chút thờ ơ.

Nhìn thấy Giang Vọng gật đầu, lông mày của bác sĩ Đường nháy mắt giãn ra, một lần nữa hài lòng treo nụ cười lễ phép nhưng không làm giảm phong độ kia lên.

Giang Vọng :)

Bác sĩ Đường cười ôn hòa, trông như Phật Di Lặc, giải thích: "Tôi không phải muốn thúc giục các cậu, chủ yếu là trước kia ở bệnh viện từng có một bệnh nhân phẫu thuật xong, không trả tiền viện phí, trốn đi ngay trong đêm."

Trước khi rời đi, bác sĩ Đường liếc Giang Vọng một cái, hài lòng ngâm nga mấy câu, chắp tay sau lưng rời đi.

Giang Vọng: "..."

Mẹ nó, ánh mắt kia là có ý gì?

Biểu cảm Giang Vọng không giữ được nữa mà nứt ra, quay đầu lườm Lê Bạch Thành một cái.

Lê Bạch Thành nhún vai.

Nhìn vẻ mặt vô tội của Lê Bạch Thành, Giang Vọng cảm thấy như mình đang đấm vào bị bông, không thể phát huy chút sức lực nào.

Người này chắc chắn đang trả thù hắn vì đã dí súng vào đầu cậu ta!