Bé Con Hệ Chữa Trị Đệ Nhất Vũ Trụ

Chương 4

“Mày đang hù dọa chúng tao đúng không?”

Bác cả nhà họ Hoắc bình tĩnh đánh giá thiếu niên, ông ta đang cố gắng trấn định, giọng điệu càng thêm hung ác hơn: “Mày đang định hù dọa chúng tao chứ gì, mày vẫn còn non lắm! Nhanh nói đi, mày đã giấu những thứ kia ở đâu rồi!”

Bác cả nhà họ Hoắc chất vấn, tầm mắt đột nhiên dừng lại trên chiếc vòng cổ ruby đeo ở trên cổ cậu. Viên ruby kia vô cùng đắt đỏ, lúc trước trên báo đài cũng đã từng đưa tin chi tiết về giá trị và chức năng sử dụng của viên ruby này.

“Video và ghi âm đều được lưu giữ trong viên đá này đúng không? Mau đưa tao xem nào!”

Có lẽ do ông ta thật sự nghi ngờ, hoặc có lẽ do lòng tham của ông ta lại trỗi dậy, bác cả nhà họ Hoắc dẫn đầu đám người xông tới gần Giản Ninh, vươn tay muốn giật viên ruby trên vòng cổ của cậu xuống.

Giản Ninh tránh né bàn tay của ông, chống lên bia mộ đứng dậy.

“Cút đi.”

Viên ruby bị cậu giấu vào trong áo, sắc mặt Giản Ninh tối tăm, đáy mắt u ám y hệt Hoắc Lẫm ngày trước.

“Thời gian chết của các người sắp điểm, trong khoảng thời gian tồn tại cuối cùng này, sao các người không tranh thủ tự đi chọn một cái bia mộ đi.”

Không cần phải nghi ngờ, lời nói của Giản Ninh chính là lời nguyền rủa.

Mấy kẻ vốn chẳng có tính tình tốt lành gì lần nữa trở nên nóng nảy, họ vây quanh kín cậu, duỗi bàn tay định bụng xô đẩy cướp đồ.

Cơ thể Giản Ninh vốn mảnh khảnh yếu đuối, trong một tuần vừa qua, quá nửa chút da thịt Hoắc Lẫm nuôi suốt nửa năm đã bị mất đi hết sạch.

Nhưng cho dù nhìn cậu gầy gò đến đâu thì cũng có thể nhìn ra sự tàn nhẫn của những cú đòn xuất phát từ tay cậu.

Một đứa trẻ mồ côi, nhất là một đứa trẻ mồ côi xinh đẹp từ bé, muốn lớn lên được đến thời điểm này chắc chắn không thể nào chỉ dựa vào sự thương xót của người khác.

Chỉ là sau khi kết hôn với Hoắc Lẫm, cậu đã thu bớt gai nhọn quanh thân, biến từ một chú nhím con thành cừu con mềm mại.

Vì có Hoắc Lẫm yêu thương nên cậu không cần phải vươn gai nhọn ra nữa.

Mấy kẻ kia đều đã tầm tuổi trung niên béo tròn hơn Giản Ninh đến một vòng, không có ai ăn được miếng ngon. Gương mặt họ đều bị Giản Ninh vả cho vài cái, nhiều bộ phận trên cơ thể cũng bị cậu đánh đau đến độ rít gào.

Giản Ninh ra tay tàn nhẫn, nhưng cậu cũng không thể chiếm ưu thế quá lâu. Cậu đã bị thương trong tai nạn xe cộ, vì hành động đánh nhau nên vầng trán quấn băng gạc đã mơ hồ đau đớn. Đầu đau khiến cho bước chân của cậu thoáng lảo đảo.

Vừa lúc này, bác cả nhà họ Hoắc bị đánh đã nổi giận, hung dữ đẩy cậu một phát.