“Cốp.”
Đầu của Giản Ninh đập lên trên bia mộ, cảm giác đau đớn nhanh chóng tăng thêm. Ngoại trừ cảm giác đau đớn còn có cả cảm giác choáng váng khiến người ta hít thở không thông.
Giản Ninh hoảng hốt sờ trán, một giây sau, cậu nhìn thấy máu dính trên bàn tay của mình.
Bên tai vang lên âm thanh la hét hoảng sợ còn có cả tiếng cãi vã trốn tránh trách nhiệm đổ lỗi cho nhau.
Cuối cùng...
Tiếng còi báo động từ xa dần dần kéo tới.
Trước khi những kẻ này tới đây Giản Ninh đã báo cảnh sát.
Cậu đã thu thập đầy đủ chứng cứ, đủ sức đưa những kẻ này ai gϊếŧ người thì phải đền mạng, ai hãm hại thì phải vào ngồi nhà lao.
Tiếng còi báo động hòa lẫn tiếng chạy trốn hỗn loạn của đám người truyền vào trong tai Giản Ninh càng lúc càng mơ hồ. Giản Ninh không quan tâm đến những âm thanh này nữa, cậu chỉ cố gắng lê thân bò về phía trước.
Khi bò lên được tới bia mộ của Hoắc Lẫm, cậu thở hổn hển cố gắng ngồi dậy. Vầng trán chảy máu tựa vào bên cạnh bia mộ, từng chút từng chút một nhuộm đỏ mặt bia trắng tinh.
Tiếng va đập của viên ruby vào mặt đá lại vang lên.
Giản Ninh vươn tay vuốt ve tấm ảnh trên bia mộ, nhẹ nhàng nỉ non: “Hoắc Lẫm, chờ em với, có được không?”
Cậu là người không tin Thần Phật, không tin luân hồi, không mong chờ kiếp sau nhưng tại giây phút này, cậu chỉ ôm hy vọng ông trời có thể thương hại cậu một lần, để cậu được gặp lại Hoắc Lẫm thêm lần nữa.
Cho tới bây giờ cậu vẫn chưa từng nói cho Hoắc Lẫm nghe, người yêu từ cái nhìn đầu tiên không chỉ có một mình anh ấy.
Một cơn gió thổi qua, âm thanh vang dội hơn âm thanh viên ruby va đập vào bia mộ chính là...
Tiếng vầng trán đập thẳng xuống bia mộ.
Thời gian và không gian nháy mắt trở nên mờ ảo, ý thức mơ hồ của Giản Ninh dần dần bị bóng tối nuốt trọn. Bia đá và ruby thấm ướt máu tươi, dường như đang ghi chép lại một khoảng thời gian im lặng dài đằng đẵng.
Không biết bao lâu đã trôi qua, một tia sáng chọc trời chiếu đến, phá tan vùng tối tăm hỗn độn này.
Giản Ninh run rẩy, cậu tỉnh lại trong cái lạnh lẽo buốt giá bao phủ bản thân. Vừa tỉnh giấc Giản Ninh đã cảm nhận được toàn bộ thế giới đều đang đảo lộn, không chỉ đảo lộn mà nó còn lung lay!
“Ôi, thằng nhóc này tỉnh lại rồi.”
Một âm thanh thô lỗ vang lên, ngay sau đó, Giản Ninh càng cảm nhận được cơn lắc lư mạnh bạo hơn nữa. Đầu của cậu xoay tròn giữa không trung, mấy giây trôi qua, cảm giác buồn nôn khó khống chế nổi đánh úp lại.
Cậu “ọe” một tiếng, nôn ra ngoài.
Chất lỏng màu trắng sữa bị phun ra văng lên một bàn tay to lớn, bàn tay to kia vội vã vứt bỏ cậu y như mới trúng phải điện giật.