Hoắc Lẫm còn nói: “Đi theo anh, anh sẽ cho em một cuộc sống tốt đẹp.”
Giản Ninh siết chặt tấm séc, ngước mắt chăm chú nhìn vào khuôn mặt đẹp đẽ của người đàn ông. Rất lâu sau, cậu khẽ gật đầu.
Cậu cũng không biết tại sao Hoắc Lẫm lại chọn cậu, trong cuộc sống khổ sở và vất vả của mình, cậu chưa bao giờ được nếm qua hương vị của sự ưu đãi.
Cậu cũng không biết tại sao Hoắc Lẫm lại lựa chọn mình nhưng từ sau khi kết hôn với Hoắc Lẫm, ngày ngày đêm đêm cậu vẫn luôn được sống trong sự thiên vị của anh.
Vào ngày xảy ra tai nạn.
Hoắc Lẫm vừa tặng cho cậu một sợi dây chuyền ruby trị giá hơn một trăm triệu, viên ruby này không phải loại đá quý bình thường mà là một viên đá quý có thể tập hợp cất giữ hình chiếu và đi kèm vô vàn công năng khác, là một viên đá có một không hai, chỉ tồn tại duy nhất một viên trên toàn thế giới.
Lúc đưa dây chuyền tới, Hoắc Lẫm đã cho cậu xem hình ảnh lưu giữ ở bên trong. Những tấm ảnh trong đó được ghi lại tại rất nhiều thời điểm, toàn là những tấm hình khi hai người họ đang ở bên cạnh nhau.
Giản Ninh ngắm những hình ảnh đó, lần đầu tiên chủ động ôm chầm lấy Hoắc Lẫm. Cậu vùi mặt vào trong lòng anh, nhỏ giọng gọi một tiếng “chồng.”
Lúc ấy cậu đã cho rằng hai người họ còn rất nhiều thời gian, hai người họ có thể chậm rãi yêu thương người đối diện, chậm rãi cùng nhau già đi.
Nhưng ngay trong đêm hôm đó cậu đã mất đi Hoắc Lẫm.
Hai người họ còn chưa kịp yêu thương lẫn nhau.
Chiếc dây chuyền ruby lắc lư trong gió, tiếng bước chân dồn dập vang lên cách đó không xa che đi âm thanh va đập lanh lảnh của viên đá đỏ lên mặt bia mộ.
Có mấy người cả nam cả nữ chạy tới, sắc mặt lo lắng mang theo sự tức giận, họ đi xuyên qua những chiếc bia mộ khác, nhanh chân rảo bước tiến về phía này.
“Giản Ninh!”
Trong khoảnh khắc phát hiện ra Giản Ninh, người đàn ông trung niên dẫn đầu lập tức giận dữ quát mắng: “Giản Ninh! Cậu đứng im đó cho tôi!”
Giản Ninh đang ngồi trước bia mộ, không hề có ý định chạy trốn: “...”
Cậu mở mắt ra, ngồi thẳng người, tới khi nhìn rõ người đến là ai thì trong đôi mắt vẫn chưa hề tồn tại chút bất ngờ nào.
Những người này là chú là thím của Hoắc Lẫm, là những kẻ chẳng hề quan tâm đến Hoắc Lẫm mồ côi cha mẹ từ năm mười mấy tuổi, mà chỉ một mực đợi đến khi Hoắc Lẫm đã phải chịu đựng hết đắng cay khổ sở, leo lên được đỉnh cao của sự giàu sang phú quý mới bắt đầu giống như những con cá chạch đua nhau chui đầu ra.
Ngày bình thường họ chỉ muốn tới kiếm tiền, chiếm đoạt của ngon nhưng Hoắc Lẫm xưa nay chưa từng là người tốt bụng. Anh có thể đem số tiền trong tay mình quyên tặng ra bên ngoài từng con số từng con số lớn nhưng chưa bao giờ có ý định bố thí nửa phần cho những con cá chạch kia.