Bàn này ngoại trừ tôi, những người còn lại đều là diễn viên đứng tuổi, hoạt động lâu năm và có chỗ đững nhất định trong làng giải trí. Họ đã quen biết nhau từ lâu nên nói chuyện cũng rất vui vẻ.
“Ở đây chỉ có Hoàng Yến là ca sĩ ấy nhỉ?”
Nữ diễn viên Cẩm Lý cười hỏi. Ai đó liền nói.
“Đâu có, Hoàng Yến có đá sân đóng phim vài năm mà. À đúng rồi, có phim đóng cùng với anh Lâm thì phải!”
Mọi người cười nói vui vẻ, Hoàng Yến gật đầu, cười nói.
“Vinh dự của em là vừa chân ướt chân ráo sang đóng phim thì đã được hợp tác ngay với anh Lâm rồi.”
Hoàng Yến tuy cũng nhiều tuổi nhưng trang điểm lên vẫn trẻ trung và vô cùng xinh đẹp, dáng vẻ đoan trang, thanh lịch. Giọng hát trong trẻo như chim hoàng yến, giọng nói cũng vô cùng dễ nghe, khuôn mặt diễm lệ khi cười lên trong rất tươi tắn đáng yêu với đôi mắt cong lại như vầng trăng khuyết. Tôi không có gì để chê bai cô Hoàng Yến cả, tôi chỉ có ghen tị thôi.
“Hai người lúc đóng phim đó nổi lắm đó, gây sốt luôn mà, ai cũng bảo hai người rất đẹp đôi!”
Diễn viên Thư Kỳ nói, sau đó chồng cô ấy nhắc nhở, cô ấy mới giật mình nhớ ra là có tôi ngồi cách mình hai ghế, liền vội vã che miệng, ngó ra nhìn tôi.
“Ấy, chị lỡ lời, chuyện cũng lâu rồi, chị không có ý gì đâu!”
Tôi cũng vội vàng xua tay lắc đầu.
“Không sao ạ, em biết mà. Em cũng mê phim đó lắm ạ!”
Sau đó mọi người lại nhắc lại chuyện cũ, những lần hợp tác với nhau, những câu chuyện xa lắc xa lơ của họ, khi ấy tôi vẫn còn đang vừa đi học vừa đi làm thêm. Trên bàn tròn mười hai người, chỉ có tôi là bị gạch tên ra khỏi thế giới ấy.
“Tôi đoán phim này em chưa xem.”
Lâm đột ngột ghé sát xuống tôi nói. Tôi quay sang nhìn anh ấy.
“Phim nào cơ ạ?”
Hóa ra mọi người đang nói đến phim có đến bốn người ở đây đóng chung, một bộ phim từ khi Lâm mới vào nghề, khi mà tôi mới đi học mẫu giáo. Bộ phim đó không chỉ là phim cổ, mà Lâm cũng chỉ là một diễn viên phụ. Cảnh diễn của anh ấy chỉ có vài phút, mới tập đầu đã bị đánh chết rồi ném trôi sông rồi.
“Làm sao mà An xem được, lúc phim đó chiếu, không biết An đã được sinh ra chưa nữa kìa.”
Cẩm Lý nói. Có vẻ chị ta và Hoàng Yến rất thân nhau, hai người họ ngồi cạnh nhau nói cười liên tục. Tôi mỉm cười.
“Phim đó chiếu lúc em mới đi học mẫu giáo ạ. Nhưng em đã tìm và xem lại phim đó rồi, dù anh ấy chết ngay đầu phim, nhưng em cũng đã xem hết cả bộ phim đó.”
Mọi người cười cười. Tôi đắc ý nhìn Lâm. Anh ấy gật gù.
“Đúng là em rất thích tôi.”
Tôi rướn người lên muốn thì thầm, Lâm liền biết ý hạ thấp người xuống. Tôi nhanh nhẹn che tay thì thầm vào tai anh ấy.
“Giờ thì em yêu chú mất rồi.”
Lâm cười nhẹ, anh ấy ngồi thẳng dậy rồi thản nhiên nói.
“Tôi cũng vậy.”
Mọi người không biết tôi nói gì, nhưng ai cũng vừa trầm trồ vừa trêu chọc dáng vẻ của Lâm.
“Từ bao giờ mà ông bạn tôi lại dịu dàng như vậy?”
Mấy ông chú bạn nhậu của Lâm trêu chọc. Hội những ông chú độc thân, mỗi lần uống rượu với nhau là không biết đường về.
Tôi xấu hổ cười cười, vừa ngước mắt lên đã vô tình chạm mắt Hoàng Yến, cô ấy nhìn tôi, sau khi chạm mắt thì quay đi. Cô ấy đã lấy chồng rồi, chắc là không còn tình cảm gì với Lâm đâu nhỉ? Người lựa chọn rời đi trước cũng không phải Lâm mà là cô ấy mà.
Đồ ăn dần được mang lên. Tôi chăm chú nghiên cứu menu, đúng là bữa tiệc Phượng Hoàng, không thiếu sơn hào hải vị. Tôi chỉ thắc mắc trong bếp có bao nhiêu đầu bếp để có thể phục vụ cho bữa tiệc xa xỉ này? Lão đại của Phượng Hoàng đúng là rất biết cách tiêu tiền, cũng am hiểu cách phô trương thanh thế.
Dù câu chuyện trên bàn ăn không có chỗ cho tôi, nhưng Lâm thì không hề bỏ quên tôi. Anh ấy vẫn để ý xem tôi ăn như nào. Anh ấy đẩy bát súp dịch vào trong một chút, sợ tôi vô ý làm đổ lên người. Anh ấy nhìn thấy mấy lát cà rốt trong đĩa của tôi, không ngần ngại thò dĩa sang lấy về đĩa mình. Anh ấy hỏi tôi đây là thịt cừu, có muốn ăn không. Tôi không thích thịt cừu lắm, không phải không ngon, chỉ là tôi không thích.
Trên cái đĩa tròn to bự là miếng thịt cừu nhỏ xíu, tôi nhìn chằm chằm miếng thịt, dù sao thì nó cũng nhỏ. Nhưng tôi chưa kịp ra quyết định, Lâm đã hỏi tôi rồi, anh ấy dù nói chuyện với mọi người cũng không quên quan sát tôi.
Tôi gật đầu, cắt một miếng nhỏ để ăn. Nó ngon, nhưng tôi không thích.
“Em không thích đúng không, để tôi ăn.”
“Nhưng mà...”
Tôi chưa nói xong thì anh ấy đã lấy miếng thịt cừu sang đĩa của mình. Tiếp đến là miếng thịt bò mọng nước, gân thịt và mỡ phân bố đều nhau, trông vô cùng ngon mắt. Bởi vì có rất nhiều món nên mỗi phần ăn chỉ có một miếng nhỏ. Lâm cắt nhỏ thịt rồi bỏ một nửa sang đĩa của tôi.
Tôi biết ánh của mọi người đều vô tình hay cố ý mà nhìn về phía này, nhưng tôi chọn cách tỏ ra không biết. Tận hưởng sự sủng ái của anh ấy trước mắt người khác khiến tôi cảm thấy có chút tự kiêu. Tôi không phải đại minh tinh, nhưng đang nắm giữ trái tim của một đại minh tinh vô cùng đáng giá.
Anh ấy chăm sóc tôi lúc ăn, còn nhắc nhở tôi đây là ly rượu, chỉ được nhấm nháp một chút thôi. Tôi nhắc anh ấy uống ít thôi, anh ấy lại nói chưa có bữa tiệc Phượng Hoàng nào mà anh ấy không say cả. Tôi quên mất mình đang ở đâu, theo thói quen lườm anh ấy một cái sắc lẹm. Lâm nhìn thấy, liền mỉm cười, nhỏ giọng nói.
“Tôi có nói với em trước rồi mà, tôi đã đặt phòng ở đây rồi. Tàn tiệc em dìu tôi lên đó là được.”
Tôi chu môi lên. Anh ấy nói tiếp.
“Phòng đặc biệt đấy, có bồn tắm bên cạnh tường kính...”
Tôi liền sáng mắt nhìn anh ấy. Lâm đắc ý cười cười, cầm ly rượu lên hỏi.
“Tôi uống được chưa?”
Tôi gật gật đầu.
“Nhưng mà anh uống từ từ thôi đấy.”
Lâm nhếch miệng cười, vừa liếc nhìn tôi vừa uống rượu.
“Vậy là bạn nhậu của tôi đã bị quản lý rồi, nóc nhà tuy nhỏ bé nhưng vẫn rất có uy lực!”
Bạn Lâm cười cười trêu chọc, một người khác nói thêm.
“Dạo này mội lần tụi này tụ tập nhậu nhẹt là ông chú già này đều phải xin phép cẩn thận xong mới được đi đó, uống say cũng không dám ngủ lại nhà tôi!”
Tôi vội vàng xua tay.
“Em không, không ạ, em không dám quản anh ấy đâu...”
“Say rồi vẫn phải về nhà thì có phải là hơi quá rồi không, đi đường cũng nguy hiểm mà.”
Cẩm Lý nói. Tôi tròn mắt nhìn chị ta, chớp mắt ngây thơ hỏi lại.
“Chồng chị mỗi lần đi nhậu đều được ngủ ở ngoài sao ạ?”
Cả bàn ăn liền khựng lại một chút, chồng chị ta phá lên cười, còn chị ta thì lườm nguýt anh ta. Lâm vừa uống rượu vừa nói.
“Trước đây uống say đến gục luôn thì ngủ lại, giờ tôi chừa lại một ít để biết đường về nhà.”
Mấy ông chú chưa kịp lên tiếng trêu chọc, Lâm đã nói tiếp.
“Vì tôi không nỡ để An ngủ một mình.”
Anh ấy thản nhiên nói rồi uống rượu, hại tôi suýt thì vỡ tim trước những ánh nhìn của mọi người. Tôi cũng muốn tỏ ra cứng rắn, nhưng so với anh ấy thì tôi đúng là quả non còn nguyên nhựa.
* Từ chương 77 trở đi mình sẽ set vàng các chương nhé. Mong mn ủng hộ để mình ra truyện đều. Cảm ơn mn đã đọc truyện của Lyn!