Xe kính tối màu, ở ngoài không nhìn được vào trong, nhưng tôi ở trong nhìn rất rõ ánh đèn flash nháy không ngừng.
"Hít sâu. Có tôi đây rồi.”
Lâm nói rồi xuống xe. Đám đông đột ngột hú hét rất lớn. Tôi biết sức ảnh hưởng của anh ấy. Ở nơi riêng tư thì anh ấy là ông chú của riêng tôi, ở bên ngoài thì là một điều lớn lao mà tôi khó sánh vai nổi.
Anh ấy đi vòng qua đầu xe, mở cửa cho tôi. Ánh đèn flash khiến tôi giật mình. Cơ thể to lớn của Lâm đứng chắn trước mắt tôi. Anh ấy cúi xuống, chìa tay ra.
"Đi thôi, An.”
Tôi hít sâu một hơi, soi gương thêm một cái rồi đặt tay vào tay Lâm, cẩn thận xuống xe. Anh ấy che chắn tôi, che hết toàn bộ ánh đèn lóe sáng. Vì còn các xe sau nữa nên tôi không thể chần chừ mãi, tôi ngước nhìn Lâm.
"Em muốn nắm tay.”
"Được.”
Tôi đàn bàn tay nhỏ vào bàn tay lớn của anh ấy, hít sâu một hơi, đem toàn bộ tự tin để đối diện với hàng trăm ánh đèn flash.
Nhân viên khách sạn lái xe của Lâm xuống hầm, còn tôi thì nắm chặt tay anh ấy đi vào trong. Ánh đèn lóa lên liên tục khiến tôi không thể mở nổi mắt, đến khi gần đến cửa mới có thể miễn cưỡng mở to mắt.
Đoạn đường ngắn ngủn mà dài như cả cây số vậy. Bước qua cửa kính xoay của khách sạn, tôi mới cảm thấy yên tâm hơn.
Nhưng chưa kịp thở phào thì vẻ hào nhoáng của sảnh khách sạn lại khiến tôi mất hồn mất vía. Đưa thϊếp mời cho nhân viên xong thì chúng tôi vào hội trường. Cánh cửa mở ra, tôi bị choáng ngợp đến mức sững lại mấy giây.
Ngoài mùi tiền, trang trọng lộng lẫy, phô trương, sang chảnh ra thì tôi cũng không biết nói gì hơn.
“Ôi anh Lâm!”
Mới đi được mấy bước thì đã có người nhìn thấy Lâm, vội ra chào hỏi. Anh ấy không chỉ nổi tiếng mà còn rất nổi bật. Tôi nép vào anh ấy, mỉm cười xã giao trước những lời khen có cánh.
Tôi với anh ấy đi dần vào trong, đến gần sát tường thì dừng lại. Lâm nói đứng gọn ở đây tôi sẽ đỡ lo lắng hơn, nếu cần thì cứ trốn sau lưng anh ấy.
Đứng dẹp vào một chỗ khiến tôi bớt lo lắng hơn, vì phía sau có bức tường, nhưng người đến chào hỏi Lâm thì không dừng lại, mới đó mà anh ấy đã uống mấy ly rượu rồi. Còn tôi thì cầm trên tay một ly sâm panh, cụng ly mãi vẫn còn nguyên.
"Em đói không, có lẽ tầm nửa tiếng nữa mới khai tiệc. Bên kia có đồ ăn nhẹ.”
Tôi lắc đầu, tôi ngại di chuyển lắm.
"Chú uống chút thôi, chưa ăn gì mà.”
Anh ấy gật đầu. Tôi liếc Lâm.
"Sao chú cứ nhìn em mãi thế.”
Lâm cúi xuống, trong sự ồn ào, giọng nói trầm trầm dễ nghe thấm vào tai tôi.
"Bởi vì em đẹp lắm.”
Tôi xấu hổ đẩy nhẹ anh ấy một cái. Lại có người đến chào hỏi, nếu là người nổi tiếng thì tôi còn biết, nếu là doanh nhân hay quan chức thì tôi chịu.
"A, cậu Lâm!”
Thêm một người nữa xen vào, nhưng giọng nói khiến tôi hào hứng hẳn.
"Ối chà, xem ai đây, em gái tôi như công chúa vậy, xinh quá!”
Anh Bình ngạc nhiên nhìn tôi, còn đến ôm tôi một cái rồi mới bắt tay chào hỏi Lâm và vị doanh nhân kia. Tôi với chị Thanh chào nhau, chị ấy đúng là một quý bà thật sự, không còn nhìn ra vẻ vất vả của năm xưa. Ai nhìn vào cũng cảm thấy chị ấy có khí chất vương giả, còn nhìn ra được đây là người phụ nữ đượ chồng chiều chuộng yêu thương.
"Chị đẹp quá ạ!”
"An cũng vậy.”
"An siêu siêu xinh đẹp luôn ấy!”
Huân nói chen vào. Gặp người thân khiến tôi bớt lo lắng hơn, vui vẻ hơn hẳn.
"Đương nhiên! Mày…, à, Huân hôm nay cũng đỉnh quá!”
Tôi với Huân nắm tay nhau, vung vung vẩy vẩy. Nó nắm cổ tay tôi.
"Gì thế này, ghê vậy sao?”
Tôi hếch mũi, nghiêng đầu về phía Lâm, hãnh diện khoe.
"Đồ đôi đó.”
"Đây là em gái anh Bình sao, à, tôi có nghe qua rồi, bố mẹ anh cũng dũng cảm thật đó, sinh muộn như vậy!”
Người doanh nhân kia nói. Anh Bình cười cười.
"Đúng vậy, em gái bé bỏng của tôi đấy. Nó bằng tuổi thằng Huân, đôi khi tôi cũng hay nói với người ta rằng hai đứa sinh đôi. Ha ha.”
Anh tôi vui vẻ nói, tôi thì liếc chị dâu. Chị ấy không biểu cảm gì, nhưng tôi biết chị ấy không thích anh Bình nói như vậy.
Mãi cũng đến giờ nhập tiệc, khách di chuyển vào phòng ăn. Tôi cũng không biết có bao nhiêu bàn, còn hơn cả những bữa tiệc cưới tôi đã từng đi. Rất đông nhân viên hỗ trợ đưa mọi người về bàn, chỉ cần nói tên, người ta sẽ tra trên máy xem ngồi chỗ nào. Tôi không biết tại sao lại phải bỏ công sức ra sắp xếp như vậy.
Tôi với anh trai lại bị tách ra, anh ấy ngồi cùng bàn với những vị doanh nhân khác cũng đi cùng gia đình, còn tôi thì đi với Lâm, ngồi bàn người nổi tiếng.
Lâm kéo ghế cho tôi, để tôi ngồi rồi mới ngồi xuống bên cạnh. Trên bàn có một mẩu giấy nhỏ ghi tên tôi. Chúng tôi chào những vị khách khác cùng bàn đang đi đến, mỗi vị khách đến đều khiến tôi giật mình, tại sao lại phải ngồi cùng những vị máu mặt như vậy? Họ đều là diễn viên gạo cội, có tuổi nghề tầm như Lâm. Có ba ông chú diễn viên nổi tiếng và cũng là bạn nhậu của Lâm, hai cặp đôi gồm nữ diễn viên và nam diễn viên kiêm ca sĩ gạo cội, nữ diễn viên và nam diễn viên kịch nói, một nam một nữ diễn viên đi lẻ. Tôi là người trẻ nhất ở bàn này, cũng là người duy nhất vô danh.
Bàn ăn tròn phủ lớp vải ren màu trắng, băng qua mặt bàn rộng lớn, đối diện tôi là cô Hoàng Yến. Trước đây thì tôi sẽ cảm thấy rất vinh hạnh, nhưng bây giờ thì lại cảm thấy nhói lên ở trong lòng.
Miếng ăn chưa tới mà đã hơi nghẹn ở cổ rồi…
Tên khốn nào là người sắp xếp bàn vậy!