Lâm vừa uống rượu vui vẻ với mọi người vừa quan tâm đến tôi rất nhịp nhàng, rất tự nhiên không hề gồng cố. Đến mức tôi còn cảm thấy có một chút ngại ngùng khi mọi người nhìn, nhưng cũng cảm thấy vô cùng hãnh diện. Có thể so với những người ở đây tôi chẳng là ai, nhưng hẳn là ai cũng phải có chút ghen tị với tôi vì tôi được người đàn ông quyến rũ nhưng cứng nhắc này quan tâm.
“Anh Lâm với bạn gái đáng yêu nhỉ, em không biết anh lại dịu dàng như thế đấy. Trông cứ như gà trống với con gái yêu vậy.”
Thư Kỳ đùa giỡn nói, mọi người vừa cười hưởng ứng lại có chút bất an nhìn Lâm. Lâm không nói gì vì anh ấy còn đang bận lấy nấm từ đĩa mình sang đĩa tôi. Tôi cũng không để bụng, tôi không muốn tỏ ra là một người phụ nữ nhỏ nhen. Tôi cười nhạt nhẽo hùa theo mọi người rồi quay sang Lâm, ngước lên, mỉm cười gọi.
“Daddy.”
Anh ấy nhìn tôi, ừ một tiếng rồi thản nhiên cúi xuống hôn một cái lên môi tôi. Tôi tròn mắt nhìn anh ấy, cái này không có trong kế hoạch! Tôi xấu hổ đặt tay lên ngực anh ấy đẩy đẩy, vừa đánh đánh lên cánh tay vạm vỡ vừa quay mặt đi. Tôi nghe tiếng mọi người lẫn vào âm thanh ồn ào, còn nghe rõ tiếng Lâm cười khẽ.
Trái với sự ngượng ngùng lẫn luống cuống của tôi, Lâm vẫn rất bình tĩnh, xoay người ngồi lại trên ghế của mình, vừa uống rượu vừa nói.
“Tôi không định ngủ với con gái của mình.”
Rồi anh ấy nghiêng người về phía tôi, nói tiếp.
“Bé An của daddy thì được.”
Ngoài tôi ôm ngực ho khan thì còn một số âm thanh sặc nước khác mà tôi cũng không tiện để ý. Một diễn viên kỳ cựu kiêm bạn rượu của Lâm ngồi cạnh tôi thì ho sù sụ. Mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, chỉ có Lâm là phong thái không đổi, chậm rãi đặt ly rượu xuống bàn rồi đặt tay lên lưng tôi vỗ nhẹ.
Tôi cúi đầu nhưng ánh mắt thì sắc lẹm lườm anh ấy, anh ấy chỉ nhếch miệng cười. Không khí bàn tiệc có hơi gượng gạo nhưng không ai nói đùa thêm gì nữa.
“Em ăn xong chưa?”
Lâm hỏi tôi. Tôi gật gật đầu.
“Em muốn để bụng ăn đồ ngọt.”
Lâm cũng gật đầu.
“Ừ, bên kia có nhiều đồ ngọt và hoa quả nữa. Nếu ăn xong rồi thì mình sang phòng kia đi.”
Tôi đồng ý rồi đứng lên, tôi và Lâm chào mọi người rồi rời bàn tiệc trước. Một lần nữa, ánh mắt tôi lại chạm với Hoàng Yến, cô ấy đảo mắt đi trước. Tôi không rõ là cô ấy nhìn tôi hay nhìn Lâm.
Hầu hết mọi người đã rời phòng tiệc để sang hội trường lớn, nơi bữa tiệc chính thức bắt đầu. Tiếng nhạc du dương, nhiều bàn đứng, quầy bar, khu đồ ăn nhẹ… vẫn toát lên sự sang trọng và hơi phù phiếm, mọi thứ của Phượng Hoàng luôn rất bắt mắt, không ngần ngại phô trương. Mọi người dùng tiệc mặn xong thì sang đây, bắt đầu một màn giao lưu chào hỏi và vô vàn những thứ mà tôi không hề biết.
Tôi đến phòng chờ sửa soạn lại một chút. Lâm chờ tôi ở bên ngoài, với vóc dáng, khuôn mặt, mái tóc ấy trong bộ vest, anh ấy cứ như đang tỏa ra ánh hào quang vậy. Chỉ là đứng ở một góc, dựa lưng vào tường và hút thuốc, trong mắt tôi anh ấy cứ như một vị thần.
Một người phụ nữ nổi bật trong chiếc váy bó sát màu đỏ, mái tóc xoăn sóng dài đến ngang lưng tiếp cận anh ấy. Anh ấy vẫn giữ tay trong túi quần, gạt tàn thuốc lá rồi gật đầu chào hỏi. Tôi chững lại một chút, nhưng rồi vẫn tiếp tục đi đến chỗ anh ấy. Tôi không biết người phụ này là ai, nhưng dù là ai thì tôi cũng nên cẩn trọng. Dù tôi tin Lâm nhưng lại không thể tin người khác.
Lâm vừa đưa điếu thuốc lên môi thì thấy tôi, anh ấy liền dập thuốc đi rồi đưa tay về phía tôi. Tôi đặt tay vào lòng bàn tay anh ấy, lễ phép chào hỏi. Người phụ nữ xinh đẹp sắc sảo trước mắt mỉm cười chào lại tôi, môi son đỏ chói vô cùng thu hút.
Khi người phụ nữ rời đi, Lâm cúi xuống hỏi tôi.
“Em sao thế, ta vào trong thôi?”
Tôi khoanh tay nhìn Lâm.
“Thế giới của chú thật nguy hiểm!”
“Ý em là sao?”
“Có quá nhiều phụ nữ đẹp! Không chỉ dừng ở chữ đẹp đâu ạ, còn sang trọng, quý phái, sắc sảo, khí chất, giàu có và...”
Lâm chặn lại dòng từ ngữ miêu tả của tôi bằng một nụ hôn đầy mùi thuốc lá quyện với rượu. Nhân lúc tôi ngẩn ra chưa kịp nhảy số thì anh ấy ôm eo tôi kéo đi.
“Được rồi, mình vào trong thôi. Sắp đến giờ rồi.”
Tôi vừa đi vừa ngước lên hỏi.
“Giờ gì thế ạ?”
Lâm đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi nói.
“Đến giờ chủ tịch Phượng Hoàng phát biểu, năm nào cũng đến chín giờ chín phút ông ta sẽ có mặt trên sân khấu.”
“Tại sao lại là chín giờ chín phút ạ?”
Phía trong có hơi ồn ào, Lâm kéo tôi sát lại người anh ấy, bàn tay to lớn đặt lên eo tôi, nghiêng đầu để gần tôi hơn.
“Số “99” mang ý nghĩa trùng cửu trùng dương, tức là kéo dài tuổi thọ, còn có nghĩa là tái sinh tuần hoàn không ngừng nghỉ, giống như phượng hoàng lửa bất tử, tái sinh từ tro tàn, chết đi cũng là sinh ra đấy.”
Tôi gật gù đi vào trong. Đến chín giờ thì hầu hết mọi người đều đã có mặt ở hội trường rộng lớn. Đúng chín giờ chín phút, chủ tịch Phượng Hoàng xuất hiện trên sân khấu lớn với những tràng pháo tay. Ông ta giơ tay lên, tất cả đều im bặt.
Giọng nói trầm trầm chậm rãi vang lên, có hơi khác sơ với tưởng tượng của tôi, chủ tịch của Phượng Hoàng mang lại cảm giác hiền hòa hơn tôi nghĩ.
“... Giống như Phượng Hoàng tái sinh từ tro tàn, không có kết thúc, tất cả đều là sự khởi đầu. Tập đoàn Phượng Hoàng có được ngay hôm nay là do công sức của rất nhiều lớp người, vô vàn nhân viên... Những người có mặt ở đây hôm nay, đều là những khách mời quý giá của chúng tôi...”
Tôi mím môi, vai trò quý giá của tôi là người yêu của đại minh tinh đã lẻ bóng lâu năm sao?
“... Nâng ly vì Phượng Hoàng bất tử, vì tương lai của tất cả chúng ta!”
Tôi cũng không biết tương lai của mình có gắn miếng nào với tập đoàn này không, nhưng vì ly rượu đã trên tay, tôi cũng máy móc giơ lên. Tôi vừa đưa ly rượu xuống, ly của Lâm đã chạm nhẹ vào ly của tôi, âm thanh trong trẻo nho nhỏ vang lên.
Tôi ngước lên nhìn anh ấy, anh ấy chỉ mỉm cười. Tôi cười đáp lại rồi nhấp một ngụm rượu. Vị vang chan chát kèm theo nụ cười của Lâm, liền trở nên vô cùng ngọt ngào ngon miệng.
* Từ chương 77 trở đi mình sẽ set vàng các chương nhé. Mong mn ủng hộ để mình ra truyện đều. Cảm ơn mn đã đọc truyện của Lyn!